Nghe Thôi Thế Hành giải thích, biểu tình Tang Doanh trống rỗng, không biết nên phản ứng như thế nào, lại có chút không biết nên khóc hay nên cười.
Tình cảm với Lục Tê Ngạn? Đây là ý nghĩ Tang Doanh chưa bao giờ nảy sinh.
Vậy mà hiểu lầm lại kéo dài mười mấy năm. Thời gian càng lâu, mâu thuẫn liền càng sâu, cứng nhắc ngăn cách giữa cậu và Lục Bạc An.
Tang Doanh nghĩ tới cái gì, “Thế thì…… Lục Bạc An đối với Tang Chi thì sao? Hắn……”
“Lục Tư đối với tiểu thư Tang?” Thôi Thế Hành kinh ngạc nói, “Ngài làm sao lại có hiểu lầm như vậy?”
“Tôi, tôi cũng không biết.” Trong lòng Tang Doanh như một cuộn chỉ rối, đầu óc cũng rất loạn.
Cậu hiểu rõ Lục Bạc An vẫn luôn có người mình thích, nhưng so với chính cậu, Tang Chi mới càng giống người kia Lục Bạc An thích.
Tang Doanh làm quen với việc là người không quan trọng gì, làm sao dám hy vọng xa vời Lục Bạc An có thể chung tình với cậu.
Giống như đang sốt ruột chứng minh điều gì, Tang Doanh nói: “Anh làm sao xác định là hiểu lầm? Lục Bạc An hắn thậm chí, thậm chí không cho phép tôi sinh con cho hắn.”
Nhắc đến con cái, sắc mặt Thôi Thế Hành trở nên thận trọng. Hắn cúi mắt suy nghĩ, giọng điệu hơi trầm xuống, “Ngài chủ động tìm đến tôi, nghĩ vậy đã phát hiện ra một số manh mối, cho nên tôi mới có thể đến đây.
Những lời này tôi vốn không nên nói, nhưng cũng có lẽ người ngoài cuộc sáng suốt, tôi cho rằng cuối cùng phải có người nói ra.
Tôi ở bên cạnh Lục Tư rất nhiều năm, không muốn thấy hai người sau khi chịu đựng nhiều thử thách và khổ sở, vẫn đi đến bước thành người xa lạ.
Còn về việc biết được chân tướng sau đó, ngài sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào, đó là chuyện của ngài.”
Hắn nhìn về phía Tang Doanh, bình thản nói: “Về đứa bé của ngài, ngoại trừ bản thân ngài, trên thế giới sẽ không có người thứ hai nào mong đợi nó ra đời hơn Lục Tư.”
Tang Doanh hoảng hốt nhìn Thôi Thế Hành, mấp máy môi, không phát ra được âm thanh.
“Ước chừng là vào mùa thu ba năm trước đây, Lục Tư phát hiện tính đặc thù trong cơ thể ngài, bắt đầu sưu tập số lượng lớn các tài liệu y học liên quan.
Mẫu thân ngài cũng có thể chất đặc thù tương tự ngài. Bà qua đời vì khó sinh khi ngài được sinh ra.
Chúng tôi không biết đây là trùng hợp hay có nguyên nhân bệnh lý nào chống đỡ. Bởi vì sự đặc thù này quá mức hiếm thấy, dẫn đến số lượng mẫu nghiên cứu lâm sàng bị hạn chế, dữ liệu không đủ, lúc đầu tiến triển vô cùng khó khăn.”
Tang Doanh nhớ lại khoảng thời gian đó, Lục Bạc An đột nhiên bận rộn dị thường, rất ít về nhà, thường xuyên phải đi khắp thế giới. Cậu cho rằng đó chỉ là cớ Lục Bạc An tức giận không muốn gặp mình.
“Viện nghiên cứu Y Dược…… nhà họ Khúc sao?”
“Không sai, cũng chính vì nguyên nhân này, Lục Tư cần tăng cường liên hệ với Viện Nghiên cứu Y Dược,” Thôi Thế Hành dừng lại, “cũng như tiếp nhận trách nhiệm của bộ Trâu, trở thành người phát ngôn của Lệnh Cải Cách số 56.”
Mặt trời hoàn toàn lặn xuống, chân trời xa xôi nhuộm màu hoàng hôn cam quýt từng mảng lớn. Gió đêm dần chậm lại, trở nên lạnh. Má Tang Doanh bị gió thổi đến hơi tái nhợt.
“Viện nghiên cứu sinh vật tư nhân của nhà họ Trâu nắm giữ công nghệ hàng đầu trong lĩnh vực này. Lục Tư đã trao đổi với hắn, mới có được tài nguyên khoa học kỹ thuật sinh vật y học trong tay hắn.
Sau khi tổ chức phòng thí nghiệm y học và đội ngũ nghiên cứu, chúng tôi xây dựng mô hình tính toán, thay thế cơ thể người tiến hành thực nghiệm mô phỏng, tìm kiếm khả năng cơ thể mẹ và thai nhi cùng tồn tại. Nhưng kết quả thực nghiệm đều không ngoại lệ, đều đi đến thất bại.”
Hắn đột nhiên hỏi Tang Doanh: “Nghe nói tôi được biết, ngài sinh ra khi còn chưa đủ tháng, đúng không?”
“Đúng……” Tang Doanh khó khăn gật đầu, “Tôi là sinh non.”
“Buồng sinh sản của ngài và mẫu thân ngài phát triển không hoàn chỉnh, màng bên trong buồng sinh sản có khả năng dung nạp quá kém, không thể chịu đựng phôi thai sinh trưởng phát triển bình thường.
Một khi thai nhi trưởng thành vượt qua giới hạn cơ thể có thể chịu đựng, sẽ dẫn phát……
Ngay cả khi tiến hành can thiệp sinh sản nhân tạo trước đó, chịu ảnh hưởng của bản năng s.i.n.h d.ụ.c của cơ thể mẹ, để duy trì mang thai, ngài cần thiết phải tiêu hao quá mức năng lượng cơ thể, cũng có khả năng cực lớn bị suy kiệt đa cơ quan toàn thân ngay trước thời điểm phẫu thuật chín muồi.
Nếu lựa chọn sinh con ra, đứa bé xác thật có cơ hội tồn tại, nhưng cơ thể mẹ thì không.” Thôi Thế Hành mang ngữ khí tiếc nuối, “Chúng tôi đã thử rất nhiều loại khác nhau, nhưng không tìm thấy biện pháp phá giải. Đây là hạn chế gen bẩm sinh, y học hiện đại còn chưa phát triển đến mức chúng tôi hy vọng.”
Hắn lâm vào hồi ức, ngữ khí có chút ngẩn ngơ, “Khoảng thời gian đó, Lục Tư không hề dễ chịu. Đặc biệt là sau khi biết tin ngài mang thai.
Lúc ban đầu xây dựng phòng thí nghiệm, ngài ấy không biết ngài đã mang thai, chỉ là vì bất cứ tình huống nào trong tương lai.
Sau khi biết ngài mang thai, mỗi một lần thực nghiệm thất bại, đối với Lục Tư đều là một lần tra tấn.
Vì khả năng không đáng kể như vậy, không ngừng điều chỉnh tham số thực nghiệm, lặp đi lặp lại tiến hành thí nghiệm.
Có rất nhiều lần thiếu chút nữa là có thể thành công, cuối cùng vẫn là tận mắt chứng kiến hy vọng tan biến…… Thất bại này không chỉ đơn thuần là thất bại nghiên cứu.
Thực tế không phải là mô phỏng thực nghiệm một lần trong phòng nghiên cứu vô khuẩn, tất cả đều chỉ về cái c.h.ế.t của ngài, đó là kết cục Lục Tư tuyệt đối không thể chấp nhận.”
Tang Doanh không rên một tiếng, vô ý thức nắm ngón tay mình. Xương ngón tay cậu tái xanh, dấu vết của chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út đã sớm biến mất.
Buổi chiều muộn, trời còn sáng, trên vòm trời xuất hiện một nét trăng non cong tinh tế. Cách mặt trăng không xa có một ngôi sao sáng ngời, lấp lánh đối chiếu.
Lời tự thuật sắp kết thúc. Thôi Thế Hành liếc nhìn ngôi sao mai kia, “Lục Tư rõ ràng quyết tâm khát vọng sinh hạ đứa bé của ngài. Chúng tôi đều cho rằng ngài vì những trải nghiệm từ nhỏ, mới cần đứa bé kia như vậy.
Lục Tư không thể không mạnh mẽ thay ngài đưa ra quyết định. Trước khi ngưng hẳn việc mang thai, chúng tôi cũng đã làm thí nghiệm nuôi cấy phôi thai bên ngoài cơ thể.
Giống như tôi vừa nhắc đến, y học hiện đại còn chưa phát triển đến mức chúng tôi hy vọng, bất quá……”
Cân nhắc một lát, hắn không tiếp tục nói nữa, mà chuyển đề tài, “Có chuyện tôi không biết có nên nói hay không. Hiện tại có lẽ không phải thời cơ tốt. Nếu ngài muốn biết, ngày sau ngài có thể tự mình hỏi Lục Tư. Tôi không thể thay thế ngài ấy nói cho ngài.”
Thôi Thế Hành không ở khách sạn lâu, Tang Doanh đứng dậy tiễn hắn, bị hắn khách khí ngăn lại. Thôi Thế Hành không nói thêm lời dư thừa nào, khẽ gật đầu với Tang Doanh, sau đó rời đi.
Sau khi Thôi Thế Hành đi, Tang Doanh liền đổ bệnh. Cơn sốt cao đến ào ạt, còn nghiêm trọng hơn lần trên tuyết sơn. Đầu lại bắt đầu đau, mãi không thể thuyên giảm. Có lẽ chính là sự phản công của cảm xúc Tang Doanh.
Tang Doanh có bốn ngày không bước ra khỏi phòng. Dịch vụ khách sạn chỉ có thể dừng lại bên ngoài cửa. Cậu khóa trái cửa, tiếng gõ cửa không nhận được bất kỳ đáp lại nào.
Rèm cửa trong phòng đóng chặt, đèn cũng không bật. Tang Doanh mê man cả ngày, giãy giụa trong những giấc mơ hỗn loạn u ám, làm thế nào cũng không thể tỉnh lại.
Sau đó, trong mơ có người đỡ Tang Doanh dậy khỏi giường, đút cậu uống nước và uống thuốc.
Tang Doanh ra rất nhiều mồ hôi, vài sợi tóc đen ướt dính trên trán. Cậu nhắm mắt nghiêng đầu, không muốn ăn. Ngón tay người nọ vỗ vào bên mặt cậu, ôn hòa nói: “Ngoan, uống thuốc bệnh mới có thể khỏi.”
Tang Doanh nghe lời hắn nói, nuốt thuốc vào. Hắn đỡ Tang Doanh ngủ lại, đắp chăn cẩn thận. Bàn tay kia nhẹ nhàng đặt trên trán Tang Doanh, cảm nhận độ ấm của cậu.
Định đứng dậy, Tang Doanh kéo tay hắn lại. Tang Doanh vẫn nhắm mắt, nhỏ giọng nỉ non trong cơn mơ: “Không cần đi, ngươi không cần đi……”
Người kia nói không được.
Tang Doanh sốt đến thần trí mơ hồ, không buông tay, cố chấp hỏi hắn vì sao không được.
“Tôi còn có chuyện rất quan trọng.” Hắn nói.
Cảm thấy tủi thân, lông mi Tang Doanh ướt át, những giọt nước nhỏ trong suốt chảy ra khóe mắt, “Anh căn bản không yêu tôi.” Cậu nghẹn ngào kìm nén tiếng khóc, “Nếu anh yêu tôi, làm sao có chuyện gì quan trọng hơn tôi.”
Người kia không còn cách nào, cúi người ôm Tang Doanh vào lòng, dùng ngữ khí dỗ dành trẻ con, “Được rồi, tôi yêu cậu nhất, trên đời này yêu cậu nhất.”
Tang Doanh mở mắt.
Không phải trong mơ. Lúc này Lục Bạc An đang ở trước mặt cậu. Trong mắt Tang Doanh một mảnh thanh minh, tựa như chưa từng có cơn sốt cao kia.
