Lục Bạc An dừng lại ở đó, nhất thời không cử động.
Họ đối diện nhau. Trong phòng chợt yên tĩnh, không khí đình trệ, rơi vào giằng co. Gần như có thể nghe thấy tiếng hít thở bị đè nén của hai người.
Sau một lúc lâu, Tang Doanh quay đầu đi, ngăn bàn tay đang thăm dò giữa trán mình lại.
“Cậu không bị bệnh?”
“Anh vừa rồi nói cái gì?”
Giọng nói đồng thời vang lên. Lời vừa ra khỏi miệng, hai người lại đồng thời im bặt.
Tiếp đó là một đoạn im lặng không lời. Tang Doanh vươn tay, lắc lắc trước mặt Lục Bạc An.
Ảo ảnh tuấn mỹ tái nhợt kia không tan biến. Trước hôm nay, họ đã ba năm không gặp, cách nhau hơn một ngàn ngày đêm, nhưng không có một chút cảm giác xa lạ nào.
“Không phải mơ, anh đang ở đây.” Giống như đang xác nhận, Tang Doanh nhẹ giọng lặp lại, “Anh đang ở đây.”
Không đợi Lục Bạc An phản ứng, cậu tự mình nói tiếp: “Mấy ngày trước tôi gặp Tang Kỳ, hắn vẫn luôn ở Khu số 9, chưa từng quay về. Hắn nói với tôi những lời đó, cái gì đắc ý, cái gì uy hiếp, tôi đều nghe không rõ…… Hắn còn nói, tôi và anh kết hôn, tôi sẽ chịu báo ứng.”
Ánh mắt Tang Doanh lướt qua vai Lục Bạc An, dừng lại trên tấm rèm nhung màu xanh lá dày nặng sau lưng hắn. Giờ phút này hẳn là buổi chiều muộn, rèm cửa khách sạn đóng chặt, ngay cả ánh đèn cũng lặng im.
Một lát sau, cậu mới một lần nữa nhìn về phía Lục Bạc An, thần sắc tựa bừng tỉnh lại tựa m.ô.n.g lung, “Nếu là chỉ bộ dạng tôi hiện tại, chẳng lẽ vẫn chưa tính sao?”
Lực đạo ở khớp ngón tay Lục Bạc An đang nắm cổ tay Tang Doanh bỗng nhiên lớn lên, “Cậu……”
Tang Doanh cắt ngang lời Lục Bạc An, “Sau này tôi mới nghĩ thông suốt, Tang Kỳ không biết tin chúng ta ly hôn, cho rằng chúng ta vẫn là một đôi ân ái, mới hy vọng chúng ta bị báo ứng.”
Dừng một chút, Tang Doanh hỏi: “Hắn làm sao lại có hiểu lầm như vậy?”
Lục Bạc An không trả lời. Ánh mắt hắn đen nhánh, lông mày và lông mi nặng nề. Mũi và bên mặt hắn dưới ánh đèn phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo như thạch cao.
“Về những chuyện đó, anh nên nói cho tôi. Anh vì sao không nói cho tôi?” Nói như vậy, nhưng lại không phải ngữ khí yếu thế. Bộ dáng Tang Doanh nhìn qua còn bình tĩnh hơn Lục Bạc An, phảng phất chỉ muốn nghe được một kết quả.
“Anh vì sao mỗi ngày chờ tôi tan học?”
“Anh vì sao uy h.i.ế.p Tang Kỳ không cho hắn về Khu Đệ Tam?”
“Anh vì sao lại đến khi tôi bị bệnh?”
Giọng nói rốt cuộc bắt đầu run rẩy, Tang Doanh từng câu từng chữ hỏi: “Còn có lúc trước, anh vì sao muốn kết hôn với tôi?”
Môi Lục Bạc An càng mím càng chặt, đường quai hàm cũng căng đến cực điểm, giống như độ cong của lưỡi đao. Hắn ngước mắt nhìn chằm chằm Tang Doanh, qua vài giây, trầm giọng hỏi cậu: “Cậu muốn biết đáp án?”
“Không sai, tôi muốn biết.” Tang Doanh nói.
“Được, tôi nói cho cậu.” Khi nhìn thẳng Tang Doanh, thần sắc Lục Bạc An thay đổi. Hắn tựa như một con thú bị dồn đến đường cùng, cả người đều nhuốm vẻ quyết tâm và dứt khoát liều chết,
“Đó đều là bởi vì tôi thích cậu, tôi ngay từ đầu đã lừa cậu, tôi ngay từ đầu đã muốn chiếm hữu cậu.
Tôi kết hôn với cậu, không phải vì giao dịch chó má hay lý do lợi ích nào.
Tôi không thể chịu đựng cậu tương lai sẽ ở bên người khác.
Tôi chính là một người như vậy, chỉ cần có thể trói chặt cậu, tôi sẽ vắt óc tìm mưu kế, không từ thủ đoạn, làm cái gì cũng được.”
Mỗi một câu nói, Lục Bạc An lại đến gần một phần, thẳng đến khi vây chặt Tang Doanh ở vị trí đầu giường, “Đây là điều cậu muốn nghe? Còn gì nữa không? Cậu còn muốn biết cái gì?”
Khoảng cách giữa hai người bất quá tấc thước, Lục Bạc An không hề chớp mắt bức bách nhìn Tang Doanh, bỗng nhiên cười khẽ lên, mang theo ý vị tự giễu, “Dù sao chúng ta đã ly hôn, tôi không có lý do gì lại gạt cậu, đúng không?”
Tang Doanh an tĩnh hồi lâu. Tròng mắt cậu trong vắt, đen láy ngâm trong hốc mắt đầy nước long lanh, mềm mại lại xinh đẹp, phản chiếu ra bộ dáng Lục Bạc An.
Lục Bạc An cho rằng Tang Doanh bị dọa sợ, nhưng Tang Doanh cũng không có ý đồ tránh thoát gông cùm xiềng xích của Lục Bạc An. Cậu nhìn Lục Bạc An, đột nhiên ngẩng mặt, ghé sát về phía Lục Bạc An, khẽ chạm vào khóe môi hắn.
Lục Bạc An ngây người.
Giây tiếp theo, Tang Doanh bị Lục Bạc An ấn vào đầu giường, bắt đầu hôn trả một cách mãnh liệt.
Lục Bạc An một tay giữ gáy Tang Doanh, hôn vừa hung dữ vừa sâu, không để lại một chút đường sống nào cho người ta thở dốc. Hắn không thể khống chế chính mình.
Lý trí đã hoàn toàn bị hành động bất thình lình của Tang Doanh thiêu cháy. Trong khoảnh khắc này, hắn chỉ muốn hủy hoại rồi ăn tươi nuốt sống người trước mắt.
Kết thúc, Tang Doanh có chút thoát lực. Cậu vòng tay ôm cổ Lục Bạc An, nhẹ nhàng thở dốc, áp gương mặt nóng hừng hực của mình vào vành tai Lục Bạc An.
Bình phục hơi thở hồi lâu, Tang Doanh hỏi: “Anh biết tôi đang nghĩ gì không?” Ngực cậu và Lục Bạc An dán sát vào nhau, có một vết sẹo cũ, giống như tất cả vết sẹo trên người Lục Bạc An đều là bởi vì cậu mà có. Tang Doanh mở to mắt, “Lục Bạc An, tôi chỉ biết liên lụy anh. Tôi chỉ biết tổn thương anh.”
Lục Bạc An nói: “Tôi chưa bao giờ cảm thấy cậu là gánh nặng.”
Tang Doanh cười cười, “Tôi biết.” Mũi cậu hơi đỏ lên, “Hiện tại tôi đã biết.”
Lục Bạc An ôm chặt Tang Doanh thêm một chút. Tang Doanh không kháng cự hắn, thật giống như cậu cũng khao khát nhiệt độ cơ thể của hắn vậy.
“Tôi đã có được đáp án mình muốn, nhưng anh thì chưa. Tôi trước kia nói với anh, tôi có người mình thích.
Người tôi thích, là một người rất tốt, đặc biệt đặc biệt ưu tú, đã giúp tôi rất nhiều lần. Người khác đều không bằng anh. Ngay cả khi gặp lại nhiều người hơn nữa, tôi chỉ hy vọng anh ấy được vui vẻ.”
Tang Doanh nói: “Bây giờ anh nên hỏi tôi, người kia là ai.”
Lưng Lục Bạc An cứng đờ, giống như nghĩ đến khả năng không đáng kể nào đó. Tang Doanh không nhìn thấy biểu tình của Lục Bạc An, hắn nhất thời không lên tiếng. Thật lâu sau, mới theo lời Tang Doanh hỏi: “…… Người kia là ai?”
“Năm tôi mười ba tuổi, anh ấy đưa tôi ra khỏi phòng chứa đồ dưới lòng đất, anh ấy nói với tôi anh ấy tên là Lục Bạc An. Tôi thích anh ấy rất lâu rất lâu, nhưng anh ấy xa vời không thể với tới như vậy, tôi không dám nói cho bất cứ ai tâm ý của tôi. Sau này, anh ấy nói muốn kết hôn với tôi, anh ấy nói anh ấy có thể bảo vệ tôi. Thật ra tôi rất……”
Tang Doanh nghẹn ngào một chút, mỉm cười chứa nước mắt, “Tôi rất vui.”
Lời còn chưa dứt, Tang Doanh đột nhiên bị buông lỏng ra. Lục Bạc An nắm hai vai Tang Doanh, tầm mắt dừng lại trên gương mặt cậu, thần sắc cực kỳ cấp bách, cũng cực kỳ khắc chế, cắn răng chậm rãi hỏi: “Cậu nói cái gì?”
“Chưa từng có người thứ ba.” Tang Doanh hơi ngẩng mặt nhìn chăm chú Lục Bạc An.
Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, “Anh biết không? Tôi đã từng tưởng tượng qua một trăm lần, ngay cả ngày đó là một người khác xuất hiện ở cửa phòng chứa đồ, tôi cũng sẽ không thích người đó.”
Ngón tay cậu mơn trớn khuôn mặt Lục Bạc An, vẻ mặt có chút khổ sở, lại có chút vui vẻ, “Lục Bạc An, anh xem, chúng ta đã bỏ lỡ biết bao nhiêu thời gian tốt đẹp.”
