BETA ÔM BỤNG BẦU TRỐN KHỎI MỐI TÌNH 13 NĂM

Chương 40: Thiệt Tình

“Hiện tại vật quy nguyên chủ.” Lục Bạc An nói.

“Anh vẫn luôn đều……” Đầu ngón tay Tang Doanh đều nóng đến cuộn lại, yết hầu cậu khô khốc, dừng lại một chút mới dám tiếp tục hỏi, “Vẫn luôn đều mang nó theo người sao?”

“Anh san bằng bãi cỏ dưới lầu, kết quả vẫn không tìm thấy nó, sau này mới phát hiện nó treo trên cây.”

Có một khoảnh khắc lại muốn rơi lệ, Tang Doanh chăm chú nhìn Lục Bạc An đang quỳ gối mép giường, trong mắt có thủy quang lấp lánh lung linh.

Mò trăng đáy nước trước nay đều là biện pháp ngốc vô dụng. Bất luận thế nào thời gian không thể quay lại.

Rõ ràng lòng người dễ thay đổi nhất. Nhưng hiện tại, cậu một lần nữa đeo chiếc nhẫn này, thật giống như có người tìm về viên chân tình đã từng bị vứt bỏ kia.

Lục Bạc An gập ngón tay cọ má cậu, “Anh trả nhẫn lại cho em, không phải để xem em khóc nhè.”

Tang Doanh nắm lấy tay Lục Bạc An, Lục Bạc An vì thế để bàn tay dừng lại ở đó, nhẹ nhàng dán bên mặt Tang Doanh. Hắn nói: “Mấy cây dưới lầu trong nhà đã đổi chỗ rồi. Lần sau ném đồ vật thì có thể tìm nhanh hơn một chút.”

Tang Doanh nín khóc mỉm cười, “Đã nói sẽ không có lần sau.”

Họ nhìn nhau. Tang Doanh bỗng nhiên khom lưng ôm lấy Lục Bạc An. Giọng cậu nhẹ nhàng, sợ đánh thức ai vậy, “Lục Bạc An, anh không cần như vậy.”

“Không cần thế nào?”

“Giống như bây giờ…… Anh đối với em quá tốt, sẽ làm em càng thêm cảm thấy không chân thật.” Tang Doanh nói, “Em sẽ không phân rõ, em có phải còn lưu lại trên Tuyết sơn Phất Già Á Đặc không, những chuyện sau này trải qua đều là do mình ảo tưởng ra, em không nhìn thấy Tang Kỳ, không nhìn thấy Thôi Thế Hành, cũng không nhìn thấy anh…… Nếu người c.h.ế.t trước khi c.h.ế.t sẽ tự bịa đặt cho mình một giấc mơ viên mãn, em không tưởng tượng ra được còn có khoảnh khắc nào hạnh phúc hơn hiện tại.”

Lục Bạc An thấp giọng nói: “Anh nhất định là trước đây đối với em thật không tốt, mới có thể làm em nghĩ như vậy.”

“Em không phải ý tứ này.” Tang Doanh chôn mặt ở cổ Lục Bạc An, tiếng hít thở lặng yên, “Em đã nói những lời đó đều là lời nói giận dỗi, anh không cần tin. Lúc đó em chỉ là không biết nên đối mặt với anh như thế nào.”

Lục Bạc An thở dài, “Tang Doanh, quá dễ dàng mềm lòng không phải chuyện tốt, như vậy có nghĩa là càng dễ dàng chịu tổn thương.”

“Bọn họ đều không có cách nào làm tổn thương em.”

Thật lâu sau, Lục Bạc An xoa xoa tóc Tang Doanh, “Trước đây chúng ta phạm sai lầm, sau này đều có thể thay đổi.”

Tang Doanh nói: “Nhưng anh còn có chuyện không nói cho tôi.”

Lục Bạc An hơi giật mình.

“Vừa rồi em nhắc tới Tuyết sơn Phất Già Á Đặc, anh không hỏi tiếp. Anh biết em đi tuyết sơn, anh tìm được em, sau đó đã cứu em, lại không cho em biết anh là ai.”

“Cũng là Thôi Thế Hành nói cho em?”

“Hắn không có nói cho em.” Tang Doanh thật ra là mấy ngày hôm trước mới nghĩ thông suốt.

Cậu đối với ngày trên tuyết sơn kia ấn tượng mơ hồ lại hỗn loạn, qua càng lâu, đoạn hồi ức nhớ rõ liền càng ít.

Nhưng, không phải Lục Bạc An thì còn có thể là ai? Trên thế giới sẽ không có người thứ hai yêu Tang Doanh như anh.

“Anh ngã nhiều lần như vậy.” Tang Doanh hỏi Lục Bạc An, “Có phải rất đau không?”

“Đều đã qua.” Lục Bạc An nói.

Tang Doanh vẫn không nhúc nhích mà chôn đầu, “Có đôi khi em nghĩ, ngay cả lưu lại trên Tuyết sơn Phất Già Á Đặc cũng không tệ, em biết anh ở bên cạnh em, thì cái gì cũng không sợ hãi.”

“Hiện tại anh cũng ở bên cạnh em, Tang Doanh.” Giọng Lục Bạc An trầm ổn lại dễ nghe, hoàn toàn khác với thanh tuyến đã từng cố tình ngụy trang, “Em không nhớ rõ lời anh đã nói trên núi sao. Anh sẽ đưa em ra ngoài. Chuyện xảy ra trên Tuyết sơn Phất Già Á Đặc không phải là kết thúc, chúng ta còn có tương lai rất tốt.”

Hắn hơi buông lỏng Tang Doanh ra, tư thế bất biến mà ngửa đầu nhìn cậu, “Cùng anh trở về đi, mọi người đều rất nhớ em.”

“Được.” Tang Doanh nói.

Chiếc xe chờ đợi đã đậu ở tầng hầm khách sạn, cần phải nhanh chóng sắp xếp hành lý. Lục Bạc An ở trước tủ quần áo thay quần áo, Tang Doanh tìm thấy vali của mình, nhét đồ vật vào trong.

Sờ đến chiếc máy ghi âm tường kép trong vali, động tác Tang Doanh khựng lại.

Cậu lại mang theo chút cảm giác chột dạ quen thuộc, nhanh chóng kéo khóa kéo tường kép lên, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lục Bạc An.

Lục Bạc An đang thay quần áo. Dáng người anh có tỷ lệ cực tốt, vai rộng chân dài, làn da trắng nõn, cơ bụng rõ ràng cân xứng. Khi anh giơ tay, bên eo sẽ hiện ra vài đường nhân ngư tuyến lưu loát.

Nhưng Tang Doanh thấy rõ bên trong cánh tay Lục Bạc An. Khoảnh khắc thoáng qua mắt, cậu cho rằng mình nhìn lầm rồi. Bên trong cánh tay Lục Bạc An có mấy chỗ bầm tím nhỏ, mơ hồ phủ đầy những vết kim châm dày đặc.

“Anh tay làm sao vậy?” Tang Doanh hỏi.

Lục Bạc An mặc xong áo trên, nhìn Tang Doanh một cái, không trả lời ngay.

Tang Doanh bất chấp nửa chừng hành lý còn đang thu dọn, đứng dậy, “Em xem những tin tức đó nói, nói anh mấy năm nay là sinh bệnh.”

Lục Bạc An hỏi ngược lại: “Em sẽ xem tin tức về anh?”

Không biết vì sao trọng điểm lại lệch qua chuyện này, Tang Doanh mím môi dưới, “Có đôi khi em sẽ nhìn thấy.” Cậu thấy Lục Bạc An cũng không trả lời trực diện, có chút lo lắng, “Em vốn dĩ không tin.”

“Là không nên tin. Nếu không Thúc Tề mấy năm nay lên hình trắng cả mắt.” Lục Bạc An cười một tiếng.

Lục Bạc An chỉ Thúc Tề là người đại diện xã giao của anh, cũng là trưởng bối gia tộc mẫu thân anh. Ba năm nay phàm là xuất hiện trước ống kính, luôn là vẻ mặt khổ đại thù sâu.

“Yên tâm, không phải chuyện gì lớn.” Lục Bạc An nói, “Khoảng thời gian trước sau khi từ tuyết sơn xuống có rút m.á.u vài lần, hiện tại đã khôi phục.”

“Chính là……”

Lục Bạc An gõ gõ chiếc đồng hồ kim loại trên cổ tay, “Chúng ta cần phải đi.”

Tang Doanh vẫn bán tín bán nghi, không hoàn toàn yên lòng, nhưng thần sắc Lục Bạc An như thường, lời giải thích cũng không quá không hợp lý, cậu chỉ có thể không hỏi thêm nữa.

Vội vàng thu dọn xong hành lý, Lục Bạc An nhận lấy chiếc vali kia, vươn tay về phía Tang Doanh, “Đi thôi?”

Tang Doanh tạm dừng một chút, đặt tay mình vào lòng bàn tay Lục Bạc An. Lục Bạc An nắm c.h.ặ.t t.a.y cậu, dẫn cậu ra khỏi phòng.

Bên ngoài ánh nắng rực rỡ, vạn vật dễ thân. Đột nhiên đi vào ánh mặt trời, Tang Doanh không quá thích ứng mà nheo mắt. Cậu nhẹ nhàng hít một hơi, lại không có bao nhiêu thấp thỏm.

Mùa hè Khu số 9 luôn ấm áp dễ chịu, khắp nơi tràn đầy hy vọng và vui vẻ. Nơi này cách Khu Đệ Tam nửa vòng trái đất. Khu Đệ Tam đang ở cuối mùa đông, là thời tiết vạn vật sống lại.

Lục Bạc An nói cho Tang Doanh, hoa viên nhà họ Lục đã nở hoa rồi.

 

 

back top