Chuyên cơ hạ cánh là vào sáng ngày hôm sau. Bảo vệ riêng tư ở trung tâm hàng không sân bay vô cùng chu đáo. Hai người xuống máy bay có thể trực tiếp ngồi xe, rời khỏi sân bay bằng lối đi chuyên biệt.
Tài xế lái xe cũng là người quen của Tang Doanh. Hắn đỡ tay lái nhìn về phía ghế sau. Kính râm bị đẩy xuống, Tang Doanh nhận ra khuôn mặt quen thuộc của vệ sĩ nhà họ Lục.
Lục Bạc An ở một bên tiếp điện thoại, Thư Hoán liền đè thấp giọng nói với Tang Doanh: “Tôi liền biết Cục trưởng có thể theo đuổi ngài về.”
Tang Doanh cũng hạ giọng nói với Thư Hoán: “Có lẽ là tôi theo đuổi anh ấy.”
Thư Hoán trợn to mắt nhìn Tang Doanh, lại nhìn xem Tang Doanh bên người Lục Bạc An lãnh đạm nghe điện thoại, thỉnh thoảng chỉ đáp lại bằng đơn âm tiết.
Khi nhìn về phía Tang Doanh lần nữa, sự khâm phục trong mắt Thư Hoán lộ ra ngoài.
Lục Bạc An buông điện thoại, “Các em đang nói gì?”
Thư Hoán lập tức quay lại tiếp tục lái xe, Tang Doanh cong mắt nhịn cười, không nói cho anh.
Thủ đô Khu Đệ Tam mới vừa hạ một trận mưa, mặt đường vẫn còn ẩm ướt, hai bên đường mở ra những cây mộc lan cao vút như tuyết. Tang Doanh nhịn không được hạ nửa cửa sổ xe, nhìn xung quanh bên ngoài.
Trong gió mùi hoa nhàn nhạt, những khối sương mù ẩm ướt mờ mịt, lạnh lùng phả vào gò má Tang Doanh. Cậu nhúc nhích chóp mũi, tóc mái bị gió thổi đến rối bời.
Nơi này là quê hương cậu, cậu đã ba năm không trở về.
Đột nhiên, có vật loang loáng lay động mắt Tang Doanh. Cậu còn chưa kịp phản ứng, đã bị Lục Bạc An nhanh tay lẹ mắt ôm vai kéo lại gần một chút. Lục Bạc An một tay chống đỡ mặt cậu, ấn cửa sổ xe đóng hoàn toàn.
“Là chụp lén.” Lục Bạc An cau mày nói.
Tang Doanh áy náy nói: “Là em sơ suất.”
“Không có ý trách em.” Lục Bạc An nhìn Tang Doanh, “Anh vẫn luôn không hy vọng để bọn họ chụp được em.”
Lục Bạc An trước nay quen với việc bị chụp lén, đã quá quen thuộc với ống kính, nhưng vì tính chất công việc không thể tránh khỏi, anh rõ ràng đã bị công chúng cướp đi cảm giác riêng tư.
Tang Doanh nắm lấy ngón tay Lục Bạc An trấn an anh, “Em không sao.”
Lục Bạc An nhẹ nhàng vỗ về ngón tay Tang Doanh, khớp ngón tay hai người chạm nhau. Một lát sau, Lục Bạc An nói: “Anh hôm nay không thể ở bên em.”
Tang Doanh biết anh muốn đi lo chuyện quan trọng kia, cười cười nói: “Vậy em ở trong nhà chờ anh.”
Mùa xuân còn chưa chính thức đến, cây xanh trong vườn nhà Lục quá nhiều, đã sinh ra ý xuân buồn bã.
Đưa Tang Doanh trở lại nhà họ Lục xong, Lục Bạc An liền vội vàng rời đi. Quản gia dẫn Tang Doanh đi vào phòng cậu từng ở, đặt hành lý Tang Doanh xuống đất. Tang Doanh nói lời cảm ơn với ông, Quản gia miệng lưỡi rộng rãi, “Cậu bé tốt, nghỉ ngơi trước đi.”
Tang Doanh nhìn xung quanh. Cậu đi lâu như vậy, nơi này lại dường như không có chút nào thay đổi. Mỗi một vật trang trí quen thuộc đều ở lại vị trí cũ, tựa như thời gian dừng hình ảnh ngay khoảnh khắc cậu ra cửa.
Phía sau truyền đến tiếng gõ nhẹ, Tang Doanh quay đầu lại, cô hầu gái hai tay nắm chặt vào nhau, vui mừng nhìn cậu cười, vành mắt có chút đỏ lên.
“Ngài muốn ăn chút gì không?” Nàng hỏi Tang Doanh, “Tôi lập tức bảo nhà bếp làm.”
“Nơi này vẫn luôn là cô dọn dẹp sao?”
“Tiên sinh không phái tôi đi nơi khác.” Cô hầu gái nói, “Dựa theo phân phó của Tiên sinh, tất cả đồ vật đều giữ nguyên trạng, đều là để chờ ngày ngài trở về này.”
“Thì ra là như vậy.” Tang Doanh nói, “Cảm ơn cô.”
Nàng lắc đầu, chỉ nói: “Ngài trở về là tốt rồi, ngài trở về là tốt rồi.”
Cô hầu gái đi rồi, Tang Doanh trầm mặc xuống. Cậu đến gần cửa sổ, duỗi tay sờ sờ bình thủy tinh cắm hoa tươi. Cánh hoa có những hạt sương lăn tăn, hương khí tao nhã lịch sự. Tang Doanh cúi đầu xem vết ẩm trên đầu ngón tay.
Nghe cô hầu gái nói như vậy, cậu kỳ thật cảm thấy vui vẻ.
Ban ngày thoáng chốc đã qua đi, buổi tối Tang Doanh ngủ sớm. Cậu trải qua chuyến bay dài vượt dương, hơn nữa lệch múi giờ, càng cần phải nghỉ ngơi.
Khởi đầu vì quá mệt mỏi, Tang Doanh ngủ rất sâu. Nửa đêm lại không có lý do mà bị bừng tỉnh.
Cậu bỗng nhiên mở mắt ra, xung quanh tĩnh lặng cực kỳ. Giữa lúc bừng tỉnh chỉ có tiếng hít thở của chính mình. Bò dậy khỏi chăn, Tang Doanh nghiêm túc phân biệt một trận bốn phía, mới hiểu rõ mình đang ở đâu.
Sau đó liền không còn buồn ngủ nữa. Tang Doanh ở trên giường nằm một lát, trằn trọc ngủ không được, vì thế một lần nữa ngồi dậy, xuống giường từ chiếc vali chưa thu dọn tìm ra thứ gì.
Là một chiếc máy ghi âm nhỏ nhắn, kiểu dáng cũ xưa, vỏ ngoài cạnh biên có chút tróc sơn. Hiện tại mọi người rất ít khi dùng máy móc thỉnh thoảng mới ra đời như vậy.
Mang theo chiếc máy ghi âm kia trở lại trên giường, Tang Doanh ngồi xếp bằng, ấn nút phát trên máy ghi âm.
Không có âm thanh.
Tang Doanh lúc trước rời khỏi nhà họ Lục, đồ vật khác đều không mang đi, trừ chiếc máy ghi âm này. Cậu không nghĩ tới mình còn sẽ quay trở lại.
Cậu mang đi chiếc máy ghi âm này, nhưng ba năm qua lại chưa bao giờ phát một lần. Máy ghi âm bị nước mưa xối qua, băng từ bên trong sớm đã bị hỏng, chỉ còn lại cái trưng bày trống rỗng.
Tang Doanh nắm chặt máy ghi âm nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài ánh trăng mơ hồ, mọi âm thanh đều tĩnh. Cậu nghiêng đầu nghĩ, không biết Lục Bạc An đang làm gì.
Lục Bạc An trở về vào nửa đêm. Anh đi vào phòng ngủ Tang Doanh, đèn bàn cạnh giường không tắt, được điều chỉnh đến độ sáng thấp nhất.
Phòng ngủ giường đủ lớn, Tang Doanh lại ngủ ở sát bên cạnh, chỉ chiếm một vị trí rất nhỏ. Cậu nghiêng mặt ra ngoài, trong lòng n.g.ự.c ôm cái gì đó. Cơ thể cuộn lên hết mức, là tư thế vô cùng thiếu cảm giác an toàn.
Lục Bạc An quỳ nửa người trên giường bên kia. Trong ánh sáng lờ mờ, có thể thấy rõ mái tóc đen nhánh mềm mại và độ cong mũi của Tang Doanh. Lông mi cậu vừa dài vừa dày, khi thu lại an tĩnh, sẽ hình thành bóng mờ hình quạt trước mắt.
Lục Bạc An rũ mắt, ngón tay lướt qua hàng mày nhíu lại của người đang ngủ, không biết vì sao, trái tim anh ẩn ẩn làm đau.
Hành động anh rất nhẹ, nhưng Tang Doanh mở mắt.
Lục Bạc An hỏi: “Mơ thấy ác mộng?”
Ánh mắt Tang Doanh có chút mờ mịt. Cậu vươn tay, chạm vào khuôn mặt Lục Bạc An một chút. Dừng lại, lại chạm vào một chút.
Có lẽ là vừa mới ra ngoài trở về, trên người Lục Bạc An nhuốm cái lạnh ban đêm cuối đông, môi cũng hơi tái nhợt.
Nhưng khi nhìn chăm chú Tang Doanh, ánh mắt anh ôn hòa lại trấn tĩnh, cầm tay Tang Doanh, “Anh ở đây.”
Tang Doanh đột nhiên ngồi dậy, ôm lấy cổ Lục Bạc An. Tim Lục Bạc An đập bằng phẳng lại ổn định, nhẹ nhàng đập vào n.g.ự.c Tang Doanh.
“Thực xin lỗi.” Lục Bạc An nói.
