“Phải là em nói xin lỗi.” Giọng Tang Doanh mang theo chút mệt mỏi, lại sợ Lục Bạc An hiểu lầm, cho nên giải thích rất loạn, “Em trở lại nơi này, nhìn thấy những điều anh đã làm này, em nên vui vẻ…… Nhưng em chính là, em…… Em không muốn ảnh hưởng tâm trạng của anh…… Em có lẽ còn cần thời gian……”
“Anh biết.” Lục Bạc An vỗ lưng em, “Anh đều biết.”
Tang Doanh dựa vào vai Lục Bạc An, dần dần an tĩnh lại. Cậu không khống chế được cảm xúc của mình, giống như đã thay đổi một người. Trước kia cậu rõ ràng không phải như thế. Chính là hiện tại, Lục Bạc An trở thành lối thoát cảm xúc của cậu, trở thành người có thể vô số lần nâng đỡ cậu, lại làm cậu trở nên tùy hứng lên.
Tang Doanh hỏi Lục Bạc An: “Lục Bạc An, em có phải quá không hiểu chuyện không?”
Yên tĩnh một lát, giọng Lục Bạc An trầm hoãn, “Lúc mười mấy tuổi, mỗi lần anh ở nhà họ Tang gặp huynh đệ tỷ muội em, tâm trạng đều sẽ rất không tốt. Anh luôn suy nghĩ, dựa vào cái gì bọn họ có thể vô ưu vô lo, tự tại vui chơi như vậy, mà em lại không thể. Em lúc ấy ngay cả cười cũng rất ít cười.”
“Phải không?” Tang Doanh nhỏ giọng nói, “Em quên rồi.”
“Em nói em biết anh là người như thế nào, Tang Doanh, kỳ thật em sai rồi, em căn bản không biết.” Lục Bạc An nói, “Anh một chút cũng không cao thượng. Ngay cả ở cái tuổi đó, anh đã có rất nhiều ý niệm không tốt.
Anh không nhìn được bộ dáng bọn họ cao hứng phấn chấn, ngay cả khi họ không gây trở ngại đến anh, anh hy vọng tình cảnh họ đổi chỗ với em, nếu họ sống khổ sở hơn em nghìn vạn lần thì tốt rồi…… Tang Doanh, anh nói với em như vậy, em sẽ chán ghét anh sao?”
Tang Doanh ôm chặt Lục Bạc An, em vùi đầu xuống, “Em sẽ không.”
Tay Lục Bạc An dừng lại trên lưng Tang Doanh, “Vậy anh cũng sẽ không.”
“Nhưng em có điểm sợ hãi chính mình như vậy.” Tang Doanh nói, “Anh cho em lý do tùy hứng, em rõ ràng biết không nên như vậy.”
“Thế nào mới là nên?” Lục Bạc An hỏi.
Tang Doanh ngẩn ra.
“Lúc trước anh từng nghe thấy mẹ Tang Chi nói, bà ấy nói Tang Chi là đứa bé hiểu chuyện nhất. Lòng anh nghĩ không đúng, Tang Doanh của chúng ta mới là đứa bé hiểu chuyện nhất trên thế giới.” Dừng lại một lát, Lục Bạc An nói, “Nhưng lẽ ra em có thể không cần hiểu chuyện như vậy.”
“Em……”
Lục Bạc An buông Tang Doanh ra, hơi ngẩng đầu nhìn em. Đường nét ngũ quan Alpha ẩn trong ánh đèn mờ nhạt m.ô.n.g lung, chỉ có đôi mắt giống như nước biển phản chiếu bóng đêm lấp lánh, mang theo một loại cảm giác sức mạnh trầm tĩnh.
“Anh vẫn luôn cho rằng, hao phí cảm xúc trên người không liên quan là một chuyện rất nhàm chán, nhưng em không giống họ.” Lục Bạc An nói với Tang Doanh, “Em cần phải quen với việc mình không hiểu chuyện. Em ở chỗ anh có được tất cả đặc quyền.”
Tang Doanh rũ hàng mi dài nhìn chăm chú Lục Bạc An, cong khóe môi, qua hai giây, giương lên một nụ cười lớn hơn. Em cẩn thận ghé sát lên, hôn hôn mặt Lục Bạc An, “Trước kia không biết anh lại biết nói chuyện như vậy.”
Trong mắt Lục Bạc An cũng lóe lên ý cười, “Rốt cuộc phu nhân của anh là một phiên dịch gia ghê gớm.”
Tang Doanh thật ngượng ngùng. Cục trưởng đã gặp qua cao cấp phiên dịch nhiều như lông trâu, trình độ của cậu còn kém xa, cũng không biết Lục Bạc An đã xem những thứ cậu phiên dịch này. Điều đó luôn làm cậu có một loại cảm giác hổ thẹn, “Không cần nói như vậy, em làm gì có lợi hại như thế.”
Lục Bạc An hỏi: “Em còn muốn tiếp tục đi làm ở tòa soạn không?”
Phía trước lúc từ chức, tạp chí xã đã níu kéo Tang Doanh không thôi. Tang Doanh nghĩ nghĩ, nói: “Hẳn là có, em rất thích công việc đó.”
Lục Bạc An nói: “Chính là anh bên người còn thiếu một trợ lý phiên dịch.”
Tang Doanh gương mặt nóng lên, vô cùng thẹn thùng, “Thôi được, đừng nói nữa!”
Lục Bạc An duỗi tay qua, từ trong chăn Tang Doanh tìm ra một thứ, bắt lấy đưa đến trước mắt Tang Doanh, “Vậy em nói cho anh, đây là cái gì?”
“Đây là ——” Tang Doanh không nói thành lời, muốn từ trong tay Lục Bạc An đoạt lấy lại. Lục Bạc An lùi về sau một chút, Tang Doanh không thực hiện được.
Mắt thấy Lục Bạc An đùa nghịch vài cái chiếc máy ghi âm nhỏ bé kia, lại ngẩng đầu nhìn về phía cậu, “Trước kia em bảo anh ghi âm, là mục đích này?”
“……”
“Em định dùng nó làm cái gì? Làm chuyện xấu?”
“!” Tang Doanh giống như bị dẫm trúng đuôi, hai má vốn dĩ đã ửng đỏ, lần này lại càng "đùng" một cái hồng thấu. Cậu không trả lời, lần thứ hai muốn đoạt lấy chiếc máy ghi âm kia.
Lục Bạc An lại trở nên không dễ nói chuyện như vậy, anh dễ như trở bàn tay bắt lấy cổ tay Tang Doanh vươn tới, thần sắc hiểu rõ, “Quả nhiên đã làm.”
“Em, em đó là……” Tang Doanh lắp bắp giải thích, thiếu chút nữa cắn phải lưỡi mình. Nhưng có thể giải thích như thế nào đây, Tang Doanh... cậu đích xác đã từng dùng đoạn ghi âm của Lục Bạc An để làm chuyện xấu, hiện giờ người bị hại ngay trước mắt cậu, đang rất có hứng thú hỏi cậu.
Cuối cùng Tang Doanh bất chấp tất cả, “Dù sao, dù sao đã sớm hỏng rồi.” Chuyện đã c.h.ế.t vô đối chứng, không tính là gì nhược điểm.
Lục Bạc An cố ý xuyên tạc ý cậu, “Cho nên em muốn anh lại thu âm một lần?”
“Mới không phải!” Tang Doanh lập tức tính toán phủ nhận, dừng một chút, lại do dự mà hỏi, “…… Được không?”
Lục Bạc An cười khẽ ra tiếng. Anh rốt cuộc khắc chế không được, đứng dậy hôn lấy Tang Doanh. Tang Doanh hơi giật mình, ngay sau đó thuận theo ngửa đầu, một bàn tay bám lấy vai Lục Bạc An.
Hai người hôn môi, thân thể Lục Bạc An càng ép càng thấp, thẳng đến khi kéo Tang Doanh cùng nhau ngã vào đệm giường.
Tang Doanh bị hôn đến khẽ thở dốc, cậu nằm ở đó, bị thân hình Lục Bạc An hoàn toàn bao phủ, môi ửng đỏ, nhìn đôi mắt Lục Bạc An ướt dầm dề.
“Còn lâu trời mới sáng.” Giọng Lục Bạc An lộ ra vẻ khàn khàn, “Muốn nghe cái gì? Anh đều có thể đọc cho em nghe.”
Đêm nay, Lục Bạc An vì Tang Doanh niệm rất nhiều thơ, phần lớn đến từ các tác phẩm Tang Doanh đã từng phiên dịch. Có chút thậm chí Tang Doanh chính mình đều đã quên, nhưng Lục Bạc An còn nhớ rõ.
Trong ánh sáng ái muội ấm áp, âm thanh dễ nghe của Alpha bị ép tới cực thấp, hết lần này đến lần khác, trằn trọc lưu động, ở bên tai, ở giữa môi răng.
Anh đã được như ý nguyện, đem Tang Doanh tra tấn đến vừa cảm thấy thẹn lại vừa tan nát, sau đó một thời gian dài cậu không dám nhìn chiếc máy ghi âm kia.
