Trong chén canh táo bỗng trở nên chua chát vì những ký ức. Tang Doanh lắc đầu, xua đi những suy nghĩ lỗi thời đó.
Không biết có phải vì mang thai hay không, dạo gần đây trạng thái của cậu không tốt, luôn lo lắng bất an, như thể đang âm thầm bỏ sót một chuyện quan trọng nào đó.
Uống vội mấy ngụm canh táo còn lại, Tang Doanh đi ra ban công. Ban công lữ quán bị quây kín, có đặt một bếp nấu ăn đơn giản. Tang Doanh mở nắp nồi, dùng muỗng dài khuấy cháo bên trong.
Hôm qua cậu mua một miếng thịt gà nhỏ, nấu thành món cháo gà xé phay rau xanh này có thể ăn được hai ngày. Cách ăn này có thể tiết kiệm tiền trong khi vẫn cố gắng đảm bảo dinh dưỡng.
Đậy nắp nồi lại, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Tang Doanh giật mình, vô số suy đoán ập vào đầu trong khoảnh khắc đó, chiếc muỗng dài trong tay suýt nữa rơi xuống. Do dự, Tang Doanh từng bước chậm rãi đi đến cạnh cửa.
Tiếng động ngoài cửa ngừng lại.
Tang Doanh không dám mở cửa, cũng không dám phát ra tiếng động, chỉ căng thẳng thần kinh, dựng tai lắng nghe âm thanh bên ngoài.
"Cốc cốc cốc—" Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Tang Doanh lấy lại bình tĩnh, hỏi: "Ai đó?"
"Tôi ở phòng bên cạnh." Giọng nói bên ngoài trả lời, là giọng Tang Doanh đã từng nghe.
Hàng xóm phòng bên cạnh?
Tang Doanh mở cửa, chàng Alpha hôm trước cậu gặp đang đứng ở đó, với mái tóc vàng ướt sũng. Anh ta thấy rõ Tang Doanh không đeo khẩu trang, hơi sững sờ.
Tang Doanh lùi lại hai bước, "Có chuyện gì vậy?"
Cậu ta giơ máy sấy trong tay lên, "Máy sấy phòng tôi bị hỏng rồi, muốn mượn của cậu dùng một chút."
"À, được." Tang Doanh mở cửa tủ bên cạnh, lấy máy sấy trong ngăn kéo đưa cho anh ta, "Cậu..."
Chàng trai nhận lấy chiếc máy sấy, tự nhiên đi thẳng vào phòng Tang Doanh, "Cảm ơn, tiện thể mượn phòng vệ sinh dùng một chút."
"Khoan đã..." Tang Doanh hơi bất ngờ, bước nhanh theo anh ta về phía phòng vệ sinh. Lời từ chối còn chưa kịp nói ra, đã bị tiếng "Rầm" chặn lại ngoài cửa phòng vệ sinh.
... Thôi được, Tang Doanh thầm nghĩ.
Năm phút sau, chàng trai bước ra khỏi phòng vệ sinh, trả lại đồ cho Tang Doanh.
"Cảm ơn máy sấy của cậu, tôi tên là Lê Húc." Anh ta nói.
Trong tình cảnh này, Tang Doanh căn bản không muốn giao tiếp với người ngoài.
Sau khi đặt máy sấy lại chỗ cũ, cậu định nói lời tiễn khách, nhưng thấy Lê Húc làm động tác ngửi ngửi, rồi hỏi: "Mùi gì vậy?"
Nghe vậy, cả người Tang Doanh cứng đờ, nhưng lần này cậu phản ứng rất nhanh, "Tôi đang nấu cháo."
Lê Húc chợt hiểu ra, vô cùng tự nhiên tiếp lời: "Tôi cũng muốn ăn."
Tang Doanh không rõ tại sao, rõ ràng chỉ là chuyện mượn máy sấy, lại diễn biến thành cảnh tượng hiện tại — Lê Húc đã ngồi vào bàn ăn, húp món cháo gà xé phay rau xanh cậu vừa nấu xong.
Chàng trai cúi mặt trước chén cháo nóng hổi, ăn rất nhanh. Tang Doanh mới ăn được vài muỗng, chén đối diện đã vơi đi một nửa.
Tang Doanh đặt muỗng xuống, phân vân không biết mình có nên nhắc nhở anh ta cẩn thận kẻo bỏng hay không.
Ăn xong hơn nửa chén cháo, tốc độ của Lê Húc chậm lại. Anh ta dùng muỗng khuấy khuấy thịt gà xé phay trong chén, "Mẹ tôi trước kia cũng nấu món cháo này cho tôi... tiện thể nói thêm, tài nấu nướng của bà ấy còn tệ hơn cậu."
"..." Tang Doanh không nghĩ rằng anh ta đang khen mình.
Tang Doanh luôn tự nhận biết về tài nấu nướng của mình, cậu chỉ biết làm một vài món ăn đơn giản và bánh ngọt.
Không làm hỏng đã là tốt lắm rồi, trình độ còn xa mới sánh bằng đầu bếp nhà họ Lục.
Tang Doanh từng thử nấu ăn cho Lục Bạc An. Trên bàn cơm, Lục Bạc An ăn được hai miếng, nhìn sang quản gia bên cạnh, hỏi ông ấy có phải tháng này chưa kịp phát lương cho phòng bếp hay không.
Tang Doanh nghe được lời Lục Bạc An từ phòng ngăn, cảm thấy hơi mất mặt. May mắn là cậu đã dặn dò quản gia trước đó, không được nói cho Lục Bạc An biết đó là đồ ăn cậu làm.
Tuy nhiên, lần đó Lục Bạc An lại không hề yêu cầu phòng bếp làm lại món khác. Lúc dọn bàn, Tang Doanh vội vàng liếc nhìn, thấy lượng thức ăn anh ta ăn nhiều hơn khẩu phần bình thường một chút.
Có phải điều đó đồng nghĩa với việc nó không hề khó ăn đến vậy không?
Không biết xuất phát từ mục đích gì, Tang Doanh thỉnh thoảng lại ôm một ảo tưởng như thế. Có lẽ sự tự an ủi này giúp cậu dễ chịu hơn phần nào.
Kỳ thật ngay từ đầu, chỉ cần nghĩ đến việc mỗi ngày có thể nhìn thấy Lục Bạc An, Tang Doanh đã cảm thấy rất vui rồi.
Nhưng theo thời gian trôi qua, khi việc gặp mặt trở thành chuyện dễ dàng thỏa mãn nhất, Tang Doanh phát hiện khao khát của mình không còn dừng lại ở đó nữa.
Cậu trở nên ngày càng tham lam, những ý niệm đó khiến ngay cả bản thân cậu cũng phải kinh sợ.
Cậu lẽ ra phải chịu sự trừng phạt, không thể trách bất kỳ ai.
Tang Doanh nuốt xuống một ngụm cháo nóng, khẽ thở dài một tiếng nhỏ đến mức khó phát hiện.
"Cũng chỉ có cái thằng nhóc chưa hiểu sự đời, em trai tôi đó, mới cảm thấy cơm nó nấu là ngon nhất thiên hạ."
Nhắc đến em trai, ngữ khí của Lê Húc tỏ vẻ chán ghét.
Anh ta chợt nhớ ra điều gì, mỉm cười rạng rỡ với Tang Doanh: "Ngày sinh nhật tôi, nó làm cho tôi một bàn đồ ăn lớn, sợ đến mức tôi không dám về nhà. Cậu đoán xem tôi đã làm thế nào?"
Tang Doanh lắc đầu.
Chàng thiếu niên tóc vàng tuấn tú nheo mắt lại, có chút đắc ý nói: "Tôi lén đi ăn no nê ở ngoài trước, không nói cho nó biết."
"Nhà các cậu... tình cảm thật tốt," Tang Doanh nói.
"Thế còn cậu?" Ánh mắt Lê Húc hạ xuống dừng lại ở ngón áp út tay trái của Tang Doanh. Trên đốt ngón tay trắng nõn kia in hằn một vòng nhẫn rất mờ, "Kết hôn rồi sao?"
Tang Doanh theo bản năng phủ nhận: "Không có."
Dừng lại một chút, có lẽ vì vết nhẫn trên ngón tay quả thật khó giải thích, cậu đổi cách nói: "... Ly hôn."
Lê Húc "À" một tiếng, "Thật đáng tiếc."
"Không đáng tiếc," Tang Doanh nói, "Anh ta cũng không thích tôi, chúng tôi không hợp."
"Vậy tại sao ban đầu lại kết hôn?"
Tang Doanh im lặng hồi lâu không trả lời.
Lê Húc cũng không truy vấn, đứng dậy cười toe toét nói: "Tôi ăn no rồi, cảm ơn cậu nha."
Cuối cùng cũng tiễn được người đi, Tang Doanh đóng kỹ cửa, đứng tại chỗ lúc này mới thả lỏng. Khẽ sờ lên vòng nhẫn mờ nhạt trên ngón áp út, cậu rũ mi xuống.
Mới chưa đến một năm thôi, không phải là dấu vết quá cố chấp. Rồi sẽ có ngày nó biến mất.
Tang Doanh không ngờ rằng ngày hôm sau, cửa phòng lại bị gõ vang.
Chàng thiếu niên tóc vàng đứng ở cửa, giơ nguyên liệu nấu ăn trong tay lên, nụ cười mang theo vẻ trẻ con tự nhiên, hợp lẽ phải: "Hôm nay tôi muốn uống canh sườn."
