BETA ÔM BỤNG BẦU TRỐN KHỎI MỐI TÌNH 13 NĂM

Chương 6: Vòng Tay Độc Chiếm

Tang Doanh vẫn luôn rõ ràng vì sao Lục Bạc An lại muốn kết hôn với mình.

Cậu đã từng thấy bộ dạng thương tâm, thất ý nhất của Lục Bạc An.

Đêm trước lễ đính hôn của Tang Chi và Lục Tê Ngạn, hai anh em họ uống say mèm.

Tang Chi muốn đưa Lục Tê Ngạn về căn hộ gần trường, vì thế cô chỉ huy Tang Doanh chịu trách nhiệm đưa Lục Bạc An về nhà.

Mùi rượu lan tràn trong xe. Suốt nửa đoạn đường đầu, hai người đều vô cùng trầm mặc. Lục Bạc An dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, phảng phất bên cạnh không hề tồn tại người nào khác.

Đến sau nửa đêm, tiếng còi xe trên đường đã thưa thớt. Từng cột đèn đường vụt nhanh qua cửa sổ xe. Khuôn mặt Lục Bạc An khi sáng khi tối trong ánh đèn, hơi thở trầm ổn.

Dưới ánh sáng biến ảo vô cớ, hàng mi hắn dài và thẳng, sống mũi cao, đường nét quai hàm sạch sẽ rõ ràng, lờ mờ có thể nhìn thấy hai nốt ruồi nhỏ.

Không nhớ rõ lần trước có thể không kiêng nể gì mà ngắm nhìn Lục Bạc An là khi nào.

Tang Doanh cảm thấy lồng n.g.ự.c mình đang trống n.g.ự.c dồn dập.

Cậu mong tài xế có thể lái chậm một chút, chậm một chút nữa.

Sau đó Lục Bạc An đã mở miệng: "Tang Doanh."

Hắn gọi tên Tang Doanh, cậu thiếu chút nữa cho rằng mình bị phát hiện nhìn lén.

Nhưng Lục Bạc An hỏi lại là: "Cậu có người mình thích không?"

Tang Doanh ngẩn ra.

Lục Bạc An nói chuyện mà không mở mắt, giọng điệu bình thản, sắc mặt cũng điềm tĩnh.

Nếu không phải Tang Doanh tận mắt thấy hắn uống nhiều rượu như vậy, e rằng sẽ không nghĩ hắn đã say.

Tang Doanh đương nhiên hiểu, Lục Bạc An đêm nay có lý do để say.

Có lẽ bóng đêm đã che chắn và tiếp thêm dũng khí cho Tang Doanh, lại có lẽ vì cậu không cần nhìn vào mắt Lục Bạc An. Cuối cùng cậu cũng dám thừa nhận trước mặt hắn: "Có."

Yên tĩnh một lát, Lục Bạc An hỏi: "Cậu thích hắn ở điểm nào?"

"Anh... anh ấy là một người rất tốt," Tang Doanh nói chậm rãi, cân nhắc lựa chọn từ ngữ, "Đặc biệt, đặc biệt ưu tú, giúp đỡ tôi rất nhiều lần..."

"Những điều cậu nói đó," Lục Bạc An nói, "Người khác cũng có thể làm được."

"Nhưng mà, người khác đều không phải là anh ấy," Tang Doanh nói.

Trong xe đột nhiên trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng xe chạy ổn định. Lục Bạc An không biết đang suy nghĩ gì, rất lâu không lên tiếng. Tang Doanh thậm chí cho rằng hắn đã ngủ rồi.

"Nếu cậu đã thích hắn đến vậy," rất lâu sau, Lục Bạc An lại mở miệng, "Chẳng lẽ không có nghĩ tới chuyện ở bên hắn sao?"

Một chút chua xót dâng lên trong lòng. Tang Doanh kỳ thật có chút cay mũi: "Anh ấy... đã có người mình thích rồi."

Lục Bạc An im lặng.

"Kỳ thật, chỉ cần nhìn thấy anh ấy vui vẻ, tôi liền rất vui vẻ." Tang Doanh ra vẻ nhẹ nhàng nói, "Có ở bên nhau hay không đều không quan trọng."

Lục Bạc An nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, khẽ khịt mũi, "Thật vĩ đại."

Tang Doanh dường như không nghe ra ý vị trào phúng trong giọng nói của Lục Bạc An, mỉm cười khẽ: "Mặc kệ cậu có tin hay không."

Cậu nhỏ giọng, kiên định cam đoan: "Cho dù gặp được bao nhiêu người, tôi chỉ hy vọng anh ấy vui vẻ."

Lục Bạc An lại như bị lời nói của Tang Doanh chọc đến chỗ đau.

Hắn duy trì tư thế nghiêng đầu, trầm mặc nhìn ngoài cửa sổ, hồi lâu không có động tác.

Ánh đèn neon lướt nhanh ngoài cửa sổ xe lặp lại chuyển động trên sườn mặt hắn, lấp lánh như tầng tầng lớp lớp gợn sóng, vĩnh viễn không thể dừng lại ở một khắc nào.

Có lẽ Tang Doanh làm hắn nhớ tới chính mình. Người trông có vẻ kiên cố không thể phá vỡ cũng sẽ có được điểm yếu chí mạng.

Điểm yếu của Lục Bạc An tên là Tang Chi, mà Tang Chi đã không lựa chọn hắn.

Tang Doanh hy vọng hắn vui vẻ.

Thế nhưng trong đêm tối như vậy, hắn lại so với bất kỳ ai đều càng khổ sở hơn.

________________________________________

"—Cậu đang ngẩn người đó." Lê Húc đánh thức Tang Doanh.

"Không có ngây người." Tang Doanh chớp mắt hoàn hồn, "Phải đợi một lúc nữa mới cho hầm lửa lớn."

Lê Húc không sao cả nhún nhún vai, "Được thôi."

Anh ta từ ban công trở lại phòng, tiện tay vớ lấy điều khiển từ xa mở TV.

Khi Tang Doanh đi tới, trong TV đang phát tin tức buổi trưa.

Giữa những lần chớp màn trập, một quan chức veston giày da đang trả lời phỏng vấn của phóng viên về một lệnh hành chính mới ban hành gần đây.

Tang Doanh lập tức tiến lên, giật lấy điều khiển từ tay Lê Húc, tắt màn hình.

Chàng trai tóc vàng ngẩng đầu bối rối, "Sao vậy?"

Tang Doanh nói: "... Tôi không thích xem tin tức."

Mặc dù TV của lữ quán không có internet, chỉ có thể xem vài kênh cố định, nhưng để an toàn, Tang Doanh chưa bao giờ mở TV kể từ khi chuyển đến.

Lê Húc quay đầu nhìn Tang Doanh, đột nhiên xì một tiếng bật cười: "Tin tức thì có gì đâu, chẳng lẽ không thú vị sao? Cậu xem những tên mọt ngồi không ăn bám kia biểu diễn trên màn hình—"

Anh ta cười vừa ngây thơ lại rạng rỡ, "Cứ như đang vây xem một vở diễn hề vậy."

Tang Doanh cầm điều khiển từ xa, nhất thời không biết nên nói gì.

Lê Húc đứng dậy: "Thôi được, không xem thì không xem." Anh ta hớn hở nhìn quanh ban công, "Tôi ngửi thấy mùi sườn rồi."

Tang Doanh hầm sườn cùng với củ mài, một nồi nước hầm đến màu trắng sữa. Trên bàn ăn, Lê Húc nhắc đến chuyện anh ta ra ngoài buổi sáng hôm nay.

"Họ chặn tôi lại, hỏi han một hồi, hỏi tôi có từng gặp một Beta như thế như thế hay không." Lê Húc nhả ra một khúc xương sườn, "Cung cấp manh mối còn có tiền thưởng, nếu là manh mối trong vòng hai ngày, tiền thưởng nhân đôi."

Ngón tay Tang Doanh đang cầm muỗng nắm chặt lại, "Có ảnh chụp không?"

"Bọn họ không dám," Lê Húc vừa ăn cơm vừa nói lơ đễnh, "Vạn nhất người tìm được không phải công dân nhiệt tình, mà là kẻ thù thì sao? Chỉ dám nói đặc điểm đại khái, tóc đen mắt đen, rất cao hơi gầy... Cả thủ đô có bao nhiêu người như vậy?"

Anh ta không cho là đúng mà lắc đầu: "Trong điều kiện không động đến công quyền, mò kim đáy biển còn dễ hơn."

"Vậy sao." Tang Doanh miễn cưỡng cong khóe miệng.

Lê Húc ghé sát hỏi cậu: "Cậu có phải không khỏe lắm không?"

Tang Doanh cẩn thận nghiêng người ra sau một chút, nói: "Không có."

Có lẽ do vừa uống canh nóng, mắt cậu long lanh hơi ẩm, màu môi đỏ hơn thường ngày một chút, trên khuôn mặt trắng tuyết càng thêm tươi tắn rõ ràng.

"Thật hay giả." Ánh mắt Lê Húc đầy nghi ngờ.

Anh ta chợt dừng lại, chậm chạp nói: "Ừm... Có thể là mệt mỏi thôi."

Lê Húc liền không nói gì nữa, có vẻ đã tin.

Tang Doanh đứng dậy đi xới cơm, ánh mắt Lê Húc dừng lại ở sau gáy cậu, khẽ nheo mắt lại một cách khó phát hiện.

________________________________________

Đúng là mệt mỏi thật. Sau bữa trưa, Tang Doanh ngủ rất sâu, khi tỉnh lại cậu chậm rãi mở hai mắt ra.

Bản thân Tang Doanh khí huyết không đủ, rất khó giữ ấm chăn đệm.

Nhưng giờ phút này cậu nằm trên giường, cơ thể như đang ngâm mình trong một hồ nước ấm áp, tứ chi mềm nhũn, ê ẩm, ngay cả động một ngón tay cũng cảm thấy mệt mỏi.

Hoãn lại một chút, Tang Doanh mơ màng choàng áo đứng dậy, tự rót cho mình một cốc nước.

Vừa mới đưa ly thủy tinh lên, một luồng nhiệt triều bất ngờ dâng lên trong cơ thể. Một sợi hương hoa kim ngân cực kỳ tinh tế, mơ hồ tẩm vào trong không khí.

"Choang!" Chiếc ly rơi khỏi tay, b.ắ.n tung tóe mảnh thủy tinh khắp sàn nhà.

Lúc này Tang Doanh mới hậu tri hậu giác ý thức được, mấy ngày nay cậu không khỏe không phải vì mang thai, mà là bởi vì—

Kỳ động dục của cậu sắp tới.

 

 

back top