Từng đợt từng đợt hương hoa kim ngân nhẹ nhàng thấm ra, lạnh lùng, hơi ngọt.
Ban đầu chỉ là một chút khó nắm bắt, đến bây giờ cuồn cuộn không ngừng phát tán, mang theo hơi thở khoáng đạt và tươi mát đặc trưng của dây leo, lan tràn như sự xanh tốt đậm đặc vô tận của giao mùa xuân hạ.
Không kịp thu dọn mảnh vỡ thủy tinh trên mặt đất, Tang Doanh vội vã lục túi, tìm ra một ống thuốc ức chế.
Thở dốc mở gói, vừa mới chĩa kim tiêm vào cánh tay, Tang Doanh chợt nhớ ra: Mình đang mang thai, không thể sử dụng thuốc ức chế thông thường.
Ra ngoài quá vội vàng, Tang Doanh không nghĩ rằng mình sẽ nhanh chóng nghênh đón kỳ động dục tiếp theo, cũng không chuẩn bị sẵn thuốc ức chế chuyên dụng cho thai phụ.
Thuốc ức chế thông thường sẽ gây tổn thương không thể đảo ngược cho thai nhi.
Trên thực tế, thai phụ luôn không được khuyến khích sử dụng thuốc ức chế, càng cần sự bầu bạn và an ủi của bạn đời, chứ không phải một ống thuốc lạnh băng.
Tang Doanh run rẩy vứt bỏ ống ức chế kia, lảo đảo vài bước đứng vững, đóng chặt tất cả cửa sổ trong phòng, tìm khăn lông và quần áo lấp đầy khe hở dưới cửa.
Làm xong tất cả, Tang Doanh cuối cùng không chống đỡ được, từ từ ngã ngồi xuống theo vách tường.
Cậu cẩn thận ôm bụng, nơi đó đã có một chỗ phồng lên nhỏ bé, không chú ý thậm chí không cảm nhận được, nhưng Tang Doanh biết nó đang tồn tại.
Đó là con của cậu, cậu phải bảo vệ nó.
Hơi nóng quay cuồng làm Tang Doanh mất đi thần trí, mỗi tế bào đều gào thét khao khát và mong chờ được ôm ấp.
Cậu đấu tranh với dục vọng cuồn cuộn, cố gắng kiểm soát tần suất hô hấp. Mồ hôi rất nhanh làm ướt lông mày và lông mi, trước mắt trở nên mơ hồ.
Tang Doanh nhẹ nhàng, nóng bỏng thở dốc, gò má loang ra từng tầng màu đỏ, ngay cả khóe mắt và tai cũng đỏ bừng. Cậu đưa tay xuống vô thức xoa nắn vài cái, nhưng không có tác dụng.
Tầm mắt không rõ, đầu óc hôn mê. Mặc dù bệnh trạng so với Omega tầm thường có phần nhẹ hơn, nhưng trừ lần đó ra, Tang Doanh chưa bao giờ vượt qua kỳ động dục mà không dùng thuốc ức chế.
Cậu không biết sẽ là thống khổ như thế này.
Tang Doanh cắn mạnh đầu lưỡi, mùi m.á.u tươi tràn ngập khoang miệng.
Cảm giác đau đớn xen lẫn buồn nôn làm cậu tỉnh táo lại. Cậu cố gắng chống đỡ cơ thể, dùng đầu gối mò đến cửa tủ, dưới các loại tạp vật chôn giấu, cậu lấy ra một chiếc máy ghi âm kiểu cũ nho nhỏ cùng một cuộn băng từ sâu trong tủ.
Tóc đen ướt dính vào trán và sườn mặt, ngay cả sự cọ xát của quần áo cũng khiến Tang Doanh cảm thấy phát điên.
Cậu không thể kiềm chế được run rẩy, thở dốc muốn nhét cuộn băng từ vào máy ghi âm.
Ngay cả động tác đơn giản như vậy đối với cậu cũng trở nên khó khăn. Thử vài lần vẫn chưa thành công.
Tang Doanh dừng lại, gấp gáp hít thở hai cái, ngón tay run rẩy, cuối cùng cũng bỏ được băng từ vào trong.
Sau đó, cậu ấn nút bật.
Khởi đầu là một đoạn tạp âm rất nhỏ, sau vài giây khúc dạo đầu trống rỗng, một giọng nam trầm ấm, từ tính đổ xuống.
Tựa như suối nước chảy qua khe sâu, cuộn băng mỏng lặng lẽ tan chảy biến mất, chỉ còn lại một chút liệt ý nhu hòa sau khi được kiềm chế, lại trầm, lại tĩnh, tiếng vọng thấp thoáng.
"Suối nước hòa vào dòng suối,
Dòng suối hòa vào đại dương,
Từng đợt từng đợt gió mát chân trời luôn đan xen đến,
Ngọt ngào kích động;
Trên đời này không có gì là cô đơn chiếc bóng,
Vạn vật đều tuân theo một định luật thần thánh,
Tương tồn gắn bó—
Cậu và tôi sao không như thế?"
Hắn đang đọc một bài thơ tình.
Từng câu từng chữ, dùng ngữ khí và giọng nói không sai chút nào so với trong ký ức Tang Doanh.
Mùi Pheromone trong phòng đạt đến một nồng độ nhất định.
Hương hoa dần trở nên thơm ngát, sự lạnh lùng không còn chiếm giữ vị trí chủ đạo nữa, mà lộ ra sự ấm áp đầy đặn, trở nên ngọt ngào đến quá mức.
Đây là biểu hiện của dục vọng chậm chạp không thể được giải tỏa.
Sắc mặt Tang Doanh ửng hồng, cả người đều nóng bỏng.
Cậu nắm chặt chiếc máy ghi âm trong một tay, như người sắp c.h.ế.t nắm lấy khúc gỗ nổi trên mặt nước để thở, sức lực lớn đến mức xương ngón tay đều trắng bệch.
Tóc mai ướt đẫm mồ hôi, cậu dán mặt xuống sàn nhà lạnh lẽo, bất động, không phát ra một chút tiếng động nào.
Người kia vẫn đang kể lể êm tai.
"Cậu xem núi sông hôn môi trời cao,
Nhiều đóa bọt sóng ôm lấy nhau;
Hoa cỏ cũng như huynh đệ tỷ muội tương thân tương ái,
Không chê lẫn nhau;
Ánh mặt trời cùng đại địa ôm lấy nhau,
Ánh trăng hôn môi đại dương—"
Vì thế, trong sự dày vò của tình triều mãnh liệt, Tang Doanh như được tiếp thêm một chút sức mạnh yên tĩnh khó thể chống cự.
Lục Bạc An.
Cậu mê man thì thầm cái tên đó.
Cậu rất nhớ hắn.
________________________________________
Sau khi Tang Doanh kết hôn với Lục Bạc An, thời gian họ ở chung trên thực tế không quá nhiều.
Lục Bạc An công vụ bận rộn, thỉnh thoảng đi công tác.
Theo lời quản gia, trong văn phòng Lục Bạc An có một phòng nghỉ rộng rãi, trang thiết bị đầy đủ. Trước kia, hắn mười ngày nửa tháng không về nhà cũng là chuyện thường.
Sau hôn nhân lại có chút thay đổi. Thời gian đi làm tan tầm ổn định hơn không ít, nếu không phải cần thiết, hắn cũng sẽ không ngủ qua đêm ở bên ngoài.
Rốt cuộc, tân hôn không lâu đã gây ra tin đồn ly hôn, hoặc dẫn tới sự chất vấn về việc không màng gia đình, tóm lại đều có tổn hại đến hình tượng của Lục Bạc An.
Biệt thự trang viên Lục gia rất lớn. Tang Doanh và Lục Bạc An ở các tầng lầu khác nhau trong cùng một tòa nhà. Nơi thường xuyên gặp nhau nhất là trên bàn cơm buổi tối.
Họ đã ký thỏa thuận tiền hôn nhân.
Nếu là hôn nhân bề ngoài, đương nhiên phải để lại cho đối phương không gian và tự do đầy đủ.
Lục Bạc An làm rất tốt điểm này, là một người sống chung đủ tiêu chuẩn.
Và Tang Doanh cũng không có gì không thỏa mãn.
Khi còn nhỏ, nguyện vọng lớn nhất của cậu bất quá là được nhìn thấy Lục Bạc An nhiều hơn, được nói với Lục Bạc An hai câu.
Hiện giờ nguyện vọng đã thực sự thực hiện, cậu và Lục Bạc An trở thành vợ chồng hợp pháp trên danh nghĩa, cơ hội cậu nhìn thấy Lục Bạc An trở nên nhiều hơn.
Nếu Lục Bạc An không ăn cơm ngoài, hai người có thể cùng nhau ăn bữa tối, rồi trở về phòng riêng của mình.
Cậu cảm thấy mình nên thấy đủ.
Buổi chiều hôm đó thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào sàn nhà, ấm áp dễ chịu như mật ong tan chảy khắp nơi. Tang Doanh ngồi trước bàn phiên dịch bản thảo, không cẩn thận ngủ quên.
Cậu học chuyên ngành ngoại ngữ, làm việc tại một tòa soạn tạp chí. Môi trường làm việc nhẹ nhàng, thời gian tự do, những lúc không cần đến tòa soạn thì có thể làm việc ở nhà.
Khi tỉnh lại, trên vai cậu có đắp chiếc chăn lông mềm mại bị trượt xuống. Lục Bạc An đang dựa vào mép bàn, cầm tờ giấy bản thảo bằng một tư thế thư thái, đang xem bài thơ tình Tang Doanh viết trên đó.
Rèm cửa bị gió thổi bay lên rồi lại rơi xuống. Hắn rũ mắt, mặt mày anh tuấn an tĩnh.
Ngón tay thon dài đang giữ tờ giấy, hình dáng từ xương chân mày đến mũi rồi đến cằm được ánh vàng phác họa, sườn mặt phảng phất dung nhập vào sự ấm áp vô biên của đầu thu.
Phát hiện Tang Doanh tỉnh, Lục Bạc An đặt giấy bản thảo xuống, đứng thẳng người: "Chú Lục nói cậu không ăn cơm trưa."
Tang Doanh ngơ ngẩn hoàn hồn: "... À... Tôi, tôi không được khỏe lắm."
Lục Bạc An nhíu mày, xoay người đi ra ngoài: "Bác sĩ Lục gia không phải là người ăn lương rỗi việc."
"Bây giờ đã đỡ rồi!" Tang Doanh đứng dậy đuổi theo, một tay nắm lấy cánh tay Lục Bạc An. Không biết sức mạnh từ đâu ra, cậu nói: "Có thể đừng đi vội không, tôi có chuyện muốn nhờ anh... nhờ anh giúp đỡ."
Tang Doanh chưa từng nói dối trước mặt Lục Bạc An. Lần đầu tiên đánh bạo lừa Lục Bạc An như vậy, cậu lắp bắp hỏi: "Tòa soạn... Tòa soạn muốn tôi nhờ người thu âm một đoạn, tôi tìm không ra người thích hợp, anh... anh có thể giúp tôi thu âm một chút không?"
Kỳ thật trong khoảng thời gian này họ đang giận dỗi, gần một tháng không nói chuyện với nhau. Việc Tang Doanh nhờ Lục Bạc An giúp đỡ cũng là một tín hiệu chủ động cầu hòa.
Tang Doanh nói: "Chỉ cần niệm bài thơ vừa rồi thôi, không phiền phức đâu."
Lục Bạc An nhìn chằm chằm Tang Doanh vài giây, rồi đáp ứng.
Tang Doanh không định dùng điện thoại ghi âm, mà tìm ra chiếc máy ghi âm đã dùng từ rất lâu trước đây.
Tuy là ý nghĩ bột phát, nhưng cậu sớm đã mơ ước: Lục Bạc An có một giọng nói trời sinh rất thích hợp để ngâm thơ.
Trong giấc mộng cậu từng có, sự ấm áp đầy cảm xúc của máy ghi âm băng từ rất hợp với Lục Bạc An.
Hiện tại giấc mơ đẹp đã thành sự thật. Lục Bạc An ngồi trên ghế, niệm bài thơ tình mà Tang Doanh tự tay chép xuống.
"Suối nước hòa vào dòng suối,
Dòng suối hòa vào đại dương,
Từng đợt từng đợt gió mát chân trời luôn đan xen đến."
Khi đọc thơ, Lục Bạc An cố ý thả chậm ngữ điệu, giọng nói trầm thấp và chậm rãi. Ống tay áo hắn vén lên để lộ cánh tay trắng nõn. Gương mặt đẹp đẽ cúi xuống, yết hầu khẽ lăn lộn theo âm thanh.
"Cậu xem núi sông hôn môi trời cao,
Nhiều đóa bọt sóng ôm lấy nhau,
Hoa cỏ cũng như huynh đệ tỷ muội tương thân tương ái.
Ánh mặt trời cùng đại địa ôm lấy nhau,
Ánh trăng hôn môi đại dương."
Đầu Tang Doanh choáng váng, não căng.
Tiếng tim đập không thể kiểm soát ở khoảnh khắc này được phóng đại, màng nhĩ như muốn bị chấn đau.
Cả người cậu đều nóng lên, m.á.u dâng trào mang theo nhiệt ý khó nhịn.
Chưa từng có sự buông thả nào như thế này. Cậu ý thức được sự khác thường của mình, nhưng lại hoàn toàn không nghĩ đến việc ngăn cản.
Cho đến câu cuối cùng, Lục Bạc An ngước mắt nhìn cậu, lặng lẽ hỏi:
"Hôn môi tất cả có ý nghĩa gì,
Nếu cậu không chịu hôn tôi?"
Có một giây, như thể đã trao đổi linh hồn với ma quỷ.
Tang Doanh cúi đầu hôn Lục Bạc An.
— Bài thơ "Triết học Tình yêu" (Love's Philosophy) của Percy Bysshe Shelley
