BETA ÔM BỤNG BẦU TRỐN KHỎI MỐI TÌNH 13 NĂM

Chương 7: Hôn Lễ

Khi còn đi học, Lục Bạc An là nhân vật nổi bật trong trường.

Hắn chỉ cần nói một câu với bất kỳ Omega nào cũng có thể dấy lên một làn sóng thảo luận.

Mọi người đều suy đoán, rốt cuộc là nhân tài như thế nào mới có thể được Lục Bạc An coi trọng.

Mà Tang Doanh, dù từng bị thấy ngồi chung một xe với Lục Bạc An, lại không hề được xem là đối tượng tin đồn của hắn.

Bởi vì Tang Doanh là con ngoài giá thú ít được chú ý nhất của Tang gia, lại còn là một nam tính Beta không thể thụ thai.

Mặc dù xã hội hiện tại đề cao bình đẳng giới tính, nhưng sự kết hợp giữa Alpha và nam tính Beta không hề phổ biến, càng ít thấy hơn ở những gia tộc đỉnh cao, vinh hoa hiển hách.

Dù thế nào đi nữa, tầm quan trọng của việc duy trì hậu duệ đối với bọn họ là không thể xem nhẹ.

Cho dù là sau khi kết hôn, giới tính của cậu cũng đã mang đến không ít lời phê bình cho Lục Bạc An.

Nhưng Lục Bạc An không bận tâm.

Tang Doanh lúc đầu thật sự cho rằng Lục Bạc An không bận tâm.

Cậu và Lục Bạc An kết hôn rất vội vã.

Trước đó, Tang Doanh chưa từng nghĩ đến, cậu sẽ có một ngày kết hôn với Lục Bạc An. Ngay cả trong mơ cũng không dám tưởng tượng.

Lễ đính hôn của Tang Chi và Lục Tê Ngạn được tổ chức đúng hẹn. Vài ngày sau, họ trở về Tang gia một chuyến. Trừ Tang Kha và Tang Kỳ đang ở Khu vực số 9, người của hai nhà hầu như đều tề tựu.

Sau bữa tối, Tang Doanh đi vào vườn hoa. Trong bóng đêm, ánh trăng dịu dàng, hương tường vi thơm ngát khắp giàn.

Bên cạnh cổng vòm, cặp vị hôn phu trẻ tuổi đầu tựa vào nhau, đang thì thầm trò chuyện.

Khi ở bên Lục Tê Ngạn, Tang Chi luôn mỉm cười rất nhiều. Lục Tê Ngạn thường xuyên xoa tóc cô, ánh mắt chuyên chú dịu dàng.

Tang Doanh đứng nhìn họ từ xa, thật lòng vui vẻ cho Tang Chi, rồi lại nghĩ đến Lục Bạc An trong đêm khuya hôm đó.

Hắn đã uống rất nhiều rượu, im lặng tựa vào ghế xe, dùng ngữ khí hiếm thấy bình thản, hỏi Tang Doanh về người cậu thích.

Cậu không có cách nào không thấy khổ sở thay Lục Bạc An.

"Cậu thương tâm đến vậy sao." Là giọng nói lạnh băng của Lục Bạc An. Hắn không biết đã xuất hiện bên cạnh Tang Doanh từ lúc nào.

"Tôi..." Tang Doanh không biết cảm xúc của mình lại bộc lộ rõ ràng đến thế. Cậu nghĩ Lục Bạc An chắc chắn không hy vọng người khác cảm thấy hắn đáng thương, chỉ có thể lắp bắp nói: "Tôi... Tôi không thương tâm."

Lục Bạc An không nhìn cậu, ánh mắt cũng dừng lại ở Tang Chi và Lục Tê Ngạn từ xa, không hề nhúc nhích, thần sắc lạnh lùng, như đang suy tư điều gì.

Tang Doanh luống cuống đứng đó, muốn nói vài lời an ủi Lục Bạc An.

Nhưng miệng cậu quá vụng về, lời nói luôn dễ dàng chọc Lục Bạc An không vui.

Cậu không biết làm thế nào mới có thể khiến tâm trạng Lục Bạc An tốt hơn một chút.

Một lát sau, Lục Bạc An kết thúc trầm tư và mở miệng.

"Chúng ta kết hôn đi." Hắn nói.

Một câu nói long trời lở đất. Phản ứng đầu tiên của Tang Doanh là nghi ngờ tai mình.

"Anh nói..." Giọng Tang Doanh khô khốc, há miệng rồi lại ngậm lại. Lặp lại vài lần mới có thể phát ra âm thanh, "Anh nói gì cơ?"

"Tôi nói chúng ta kết hôn đi," giọng Lục Bạc An nhàn nhạt.

So với sự kinh ngạc của Tang Doanh, biểu cảm của hắn có thể nói là điềm tĩnh, cứ như đã suy đoán và thuật lại đoạn lời nói này vô số lần, có vẻ thuần thục và tự nhiên:

"Tôi nhớ rõ lời cậu nói lần trước, cậu và người cậu thích không có khả năng, cậu cũng không tính toán yêu thêm bất kỳ ai khác, vậy hôn nhân đối với cậu mà nói có hay không cũng được.

Nhưng chú Tang sẽ không cho phép cậu làm như vậy, cậu là người nhà Tang gia, liên hôn chiến lược là không thể tránh khỏi."

"Mà tôi chính đang cần một cuộc hôn nhân. Trong những trường hợp đó, thân phận đã kết hôn có thể giúp tôi giảm bớt rất nhiều phiền phức không cần thiết.

Vừa vặn là, hôn nhân của tôi cũng không cần sự tồn tại của tình cảm thêm vào. Nếu cậu có thể đảm bảo điểm này, mục tiêu của chúng ta là nhất trí, có lý do gì để không lựa chọn cùng có lợi cộng thắng?"

Tang Doanh ngơ ngác nhìn Lục Bạc An, cậu vẫn không thể tin được: "Tôi không hiểu... Đây là, là nói đùa... sao?"

"Không phải nói đùa."

Vẫn là khu vườn ấy. Họ đứng dưới hành lang dài phủ đầy dây nho mà Lục Bạc An từng đứng.

Giờ phút này mọi âm thanh đều im bặt. Người Tang Doanh thích rất lâu, rất lâu, bình tĩnh nói với cậu: "Cậu là đối tượng kết hôn lý tưởng nhất của tôi."

Mọi chuyện đến quá nhanh, quá ngoài dự đoán, Tang Doanh thật lâu không hoàn hồn được.

Đại não cậu trống rỗng, thậm chí không thể duy trì sự vận động chậm chạp nhất, thiếu chút nữa đã lập tức đồng ý với Lục Bạc An.

Nhưng cuối cùng cậu nói với Lục Bạc An rằng, cậu cần ba ngày suy xét.

Có giống không?

Tang Doanh chăm chú nhìn chính mình trong gương, cố gắng tìm ra một tia dấu vết nào đó giống với Tang Chi.

Mắt không giống, mũi không giống, không chỗ nào giống.

Cậu và Tang Chi có cùng một người cha, nhưng ngũ quan lại không hề có điểm chung nào, thậm chí còn không bằng Lục Bạc An và Lục Tê Ngạn có ba phần tương tự nhau.

Tang Doanh đối diện gương, trầm mặc thật lâu, đột nhiên hạ quyết tâm, bước ra ngoài cầm lấy điện thoại.

Khoảnh khắc bấm số, Tang Doanh đột nhiên dừng lại. Cậu dùng sức ấn vào vỏ ngoài điện thoại, ngón tay vẫn luôn run rẩy.

Trong ba ngày này, Tang Doanh vô số lần muốn bấm số đó, lại vô số lần khắc chế bản thân. Cậu không biết rốt cuộc mình nên đưa ra quyết định như thế nào.

Giọng nói bên tai không ngừng nói với Tang Doanh, bảo cậu hãy đồng ý với Lục Bạc An.

Mặc kệ xuất phát từ lý do gì, cậu muốn kết hôn với Lục Bạc An, cậu muốn đến gần Lục Bạc An.

Tang Doanh dùng toàn bộ lý trí đấu tranh với ý niệm đó, kết quả vẫn là liên tiếp bại lui.

Vào đêm ngày thứ ba, trước khi trời tối, Tang Doanh đã gọi điện cho Lục Bạc An.

"Tang Doanh?" Giọng nói trầm thấp dễ nghe của Alpha truyền đến.

"Lời ahn nói hôm đó..." Tang Doanh khó khăn lên tiếng, "Còn tính không?"

Đầu dây bên kia trầm mặc rất lâu, Lục Bạc An nói: "Cậu cứ xem như lời nói đùa đi."

"Anh rõ ràng nói... Anh nói đó không phải nói đùa." Tang Doanh nắm chặt điện thoại, giọng khàn khàn nói, "Không thể đổi ý."

Lại là một hồi lâu im lặng.

Một giọt nước rơi trên tờ giấy đặt trên bàn, loang ra một vết nước nhỏ. Tang Doanh lặp lại một lần: "Lục Bạc An, anh không thể đổi ý."

Cuối cùng Lục Bạc An nói: "Được."

Rất nhanh sau đó họ kết hôn.

Từ đặt nhẫn, dạm ngõ, đính hôn, đến đăng ký kết hôn, toàn bộ quy trình không hề sai sót, nhưng tiến độ lại nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Cứ như đang giận dỗi điều gì đó, hôn lễ của họ thậm chí còn được tổ chức trước cả Tang Chi và Lục Tê Ngạn.

Mọi người mở rộng tầm mắt. Đến cả Tang Tuân cũng không kịp vui mừng vì chuyện càng thêm thân thiết này, phải đích thân tìm Tang Doanh hỏi chuyện.

Tang Chi càng khó chấp nhận, nói gì cũng muốn Tang Doanh đưa ra một lý do thuyết phục.

Lý do Tang Doanh đưa ra là: "Tôi thích Lục Bạc An từ nhỏ."

"Nói bậy!" Tang Chi hiếm thấy phát cáu, "Rõ ràng từ nhỏ cậu sợ Lục Bạc An nhất, có phải hắn uy h.i.ế.p cậu không? Hắn bắt nạt cậu? Cậu có nỗi khổ gì sao không nói cho tôi biết?"

Tang Doanh đành bất đắc dĩ nhìn cô cười.

"Không được, tôi phải hỏi Lục Bạc An, rốt cuộc hai người đang suy nghĩ cái gì?" Tang Chi quay đầu đi tìm Lục Bạc An, bị Tang Doanh ngăn lại.

Nói cậu nực cười cũng được. Cậu thích Lục Bạc An mười mấy năm, nhưng lại ngay cả Tang Chi cũng không thể tin tưởng.

Kết quả là cuộc hôn nhân của cậu và Lục Bạc An cần phải được xây dựng trên cơ sở hoang đường như thế.

Nói cậu hèn mọn cũng thế. Cậu không dám vào lúc này để Lục Bạc An nhìn thấy Tang Chi, cậu sợ hãi chỉ một ánh mắt của Tang Chi cũng có thể khiến Lục Bạc An tan vỡ.

Hôn lễ của Tang Doanh và Lục Bạc An được tổ chức tại nhà thờ, từ chối mọi phương tiện truyền thông và phỏng vấn, chỉ mời những người thân và bạn bè thân thiết nhất.

Dưới vòm đỉnh vàng vĩ đại của nhà thờ, Tang Doanh tay cầm bó hoa trắng tinh đi qua thảm đỏ.

Phía sau Lục Bạc An là những bức phù điêu và bích họa tráng lệ phức tạp. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ kính màu đổ xuống lễ đường, chiếu rọi vạn vật sinh động và lấp lánh.

"Cậu và người cậu thích không có khả năng, cậu cũng không tính toán yêu thêm bất kỳ ai khác."

Lục Bạc An đưa tay về phía Tang Doanh.

"Vừa vặn là, hôn nhân của tôi cũng không cần sự tồn tại của tình cảm thêm vào."

Thiên sứ tọa lạc trên vòm trời, cùng chứng kiến hắn.

"Nếu cậu có thể đảm bảo điểm này, mục tiêu của chúng ta là nhất trí."

Trong tiếng đại phong cầm, họ ôm nhau.

Tang Doanh dùng hết tất cả sức lực, cuối cùng cũng ngăn chặn được xúc động muốn bật khóc.

 

 

back top