Tài khoản ngân hàng của Kiều Quân, vốn dĩ luôn ở sát giới hạn, bỗng dưng có thêm vài con số không. Chu Khê Linh, người cùng anh ăn cơm, chưa từng thấy ai có một con số thiên văn khủng khiếp như vậy trong tài khoản, hoàn toàn bị kinh sợ.
Số tiền này, cho dù Kiều Quân mỗi bữa đều đi ăn ở nhà ăn xa hoa tầng trên cùng, chuyên cung cấp thức ăn cho Alpha và Omega có gia cảnh tốt nhất, thì ba năm này cũng tuyệt đối không tiêu hết được.
“Tiểu, Tiểu, Tiểu Kiều, là mắt tớ bị hoa sao? Hay là máy móc hỏng rồi? Vì sao tài khoản cậu lại có con số khủng khiếp như vậy?”
Đây là một câu nói không mang bất kỳ ý vị kỳ thị học sinh ưu tú nào. Chu Khê Linh dám cam đoan, nếu là thật, hiện tại Kiều Quân tuyệt đối là học sinh Beta giàu có nhất học viện, thậm chí, một số học sinh Alpha và Omega ngày thường hay lấy lỗ mũi đối với họ cũng không bằng anh.
Khoảnh khắc nhìn rõ con số, trong đầu Kiều Quân cũng hiện lên ý tưởng tương tự, hoặc là ảo giác, hoặc là máy móc trục trặc, và sau đó—
Anh nhớ tới mấy ngày trước, trong căn phòng nghỉ tạm thời có chút tối tăm, khóe môi Alpha mỉm cười, ưu nhã tự giới thiệu, từng chữ từng câu đều rõ ràng vô cùng, “Tôi chính là Phương Phùng.”
Kéo theo đó, chính là khả năng thứ ba mà Chu Khê Linh không ngờ tới: Đó là điều được gọi là bồi thường khi Phương Phùng kéo Beta như anh vào phòng nghỉ tạm thời, có những hành vi làm anh khó chịu.
Chỉ là hơi vẫy tay nhẹ nhàng không chút mất phong độ, thứ mà Kiều Quân nỗ lực hồi lâu chưa chắc có thể có được, cứ như vậy nhẹ nhàng rơi vào lòng n.g.ự.c anh.
Cảm giác này…
“Tiểu Kiều?” Chu Khê Linh gọi anh, “Làm sao vậy? Sắc mặt cậu… không tốt lắm à?”
Kiều Quân thu liễm cảm xúc vốn đã được ẩn giấu kỹ trong bóng tối, vô tình bộc lộ ra trước mặt người khác, lộ ra nụ cười rộng rãi giống như bình thường, “Tôi không sao, chỉ là máy móc trục trặc quá mức thái quá, bị kinh sợ. Lát nữa tôi đi tìm giáo viên giúp tôi xem.”
“Thật sự tôi lần đầu tiên thấy loại con số đó, biết thế vừa rồi liền chụp lại!”
Kiều Quân chen vào giữa đám học sinh Beta đang ăn cơm như thường lệ, chuỗi con số kia lại lạc vào lòng anh, vứt đi không được.
Mặc dù anh không thích khoản bồi thường này, nhưng anh sẽ không đi tìm Phương Phùng để kiên trì muốn hắn thu hồi.
Thứ anh mong muốn không thể thành hiện thực, so với Alpha đứng trên đỉnh cao của tất cả học sinh trong học viện này mà nói chỉ là bố thí có thể tùy tay cho đi. Hạ vị giả thấp kém đi từ chối bố thí vì lòng tự tôn không đáng một xu, đối với thượng vị giả cao cao tại thượng mà nói không khác nào một loại khiêu khích.
Huống hồ, anh cũng thật sự cần số tiền này, nó tốt để giải quyết sự quẫn bách bấy lâu nay của anh, anh không có lý do gì từ chối.
Kiều Quân máy móc nhai cơm vô vị.
________________________________________
Tóm lại, nhờ phúc của Phương Phùng, nửa học kỳ kế tiếp Kiều Quân sống nhẹ nhàng hơn so với trước đây. Chẳng qua anh vì không muốn trương dương, khi có người quen hỏi anh còn có thể tiếp tục chạy việc vặt không, vẫn sẽ đồng ý.
Tiền trong tài khoản anh cũng chỉ là dựa theo nhu cầu mà sử dụng vừa phải, không hề quá độ tiêu xài vì kim ngạch trong tài khoản lớn đến dọa người.
Lần nữa có sự giao thoa với Phương Phùng, đã gần đến đêm Giáng Sinh.
Ngày Giáng Sinh chính là ngày kỷ niệm thành lập trường, cho nên hàng năm học viện đều sẽ tổ chức tiệc tối long trọng. Trong đó, hạng mục hoạt động đặc biệt nhất, cũng khiến học sinh kích động nhất là kịch sân khấu—vở kịch này do học sinh câu lạc bộ văn nghệ cải biên sáng tác, không giới hạn bất kỳ giới tính nào cho nhân vật biểu diễn, do học sinh được rút thăm ngẫu nhiên diễn xuất.
Như vậy liền có ý nghĩa, vở kịch này hơn phân nửa sẽ được hoàn thành bởi ba giới tính Alpha, Beta, Omega khác nhau cùng nhau biểu diễn.
Bởi vì kịch bản đồng thoại mà câu lạc bộ văn nghệ lựa chọn cải biên đa phần là truyện cổ tích về tình yêu vương tử công chúa, Alpha và Omega được chọn làm vai chính thường thường lại sẽ ngầm hẹn hò sau khi kịch sân khấu kết thúc. Vì thế, điều này dần dần ở diễn đàn trường học diễn sinh ra một truyền thuyết học đường khác: Nếu Alpha và Omega có thể được lựa chọn cùng nhau biểu diễn kịch sân khấu đêm Giáng Sinh, và thuận lợi hôn môi đối phương, tình yêu của bọn họ sẽ vĩnh hằng.
Đối với Alpha và Omega bình thường bị trông giữ tinh vi và bị cách ly nghiêm khắc mà nói, đây tuyệt đối là một trường hợp vô cùng lãng mạn có thể tình cờ gặp gỡ người yêu định mệnh.
Khi Kiều Quân biết được truyền thuyết này, điều anh nghĩ là: Thật đáng tiếc, vai chính năm nay chỉ là Beta như anh.
________________________________________
Phương pháp rút thăm diễn viên của học viện rất đơn giản, chính là dựa theo trình tự nhân vật tùy cơ bắt lấy số hiệu học sinh tương ứng. Thông thường sau khi rút thăm ngày thứ ba câu lạc bộ văn nghệ mới dán thông cáo thông tri, nhưng tin tức thường thường ở ngày hôm sau liền hoàn toàn bị lộ ra.
Năm nay cũng là như thế, rút thăm kết thúc còn chưa qua nửa ngày, toàn bộ trường học đều biết nam chính kịch sân khấu đêm Giáng Sinh năm nay là Alpha cấp truyền thuyết Phương Phùng. Nhưng khác với những năm trước, vai chính còn lại năm nay, mặc kệ những người khác suy đoán dò hỏi như thế nào, đều không có cách nào biết được.
Trong lúc những người khác đang nóng bỏng thảo luận vai chính thần bí còn lại sẽ là ai, đương sự Kiều Quân phiền muộn nhìn chằm chằm tin nhắn thông báo trên điện thoại, trên đó nhắc nhở anh đã được chọn làm vai chính.
Kịch bản đồng thoại câu lạc bộ văn nghệ năm nay chọn là Cinderella, Phương Phùng đóng vai nam chính vương tử, còn Kiều Quân—
Anh phải đóng vai chính là cô bé lọ lem Cinderella.
Kiều Quân thở dài.
Anh không thích Phương Phùng, điều này không liên quan đến hành vi mất kiểm soát của Phương Phùng kéo anh vào phòng nghỉ tạm thời hôm đó. Anh chán ghét chính là loại ngạo mạn được giáo dưỡng tốt đẹp bao bọc rất kỹ của Phương Phùng.
Anh giỏi dùng biểu cảm thân hòa làm công cụ để lấy lòng người xung quanh một cách không dấu vết, cho nên nhìn ra được Phương Phùng và anh là người giống nhau, đều giỏi ngụy trang. Chẳng qua lý do không giống nhau, sự ngụy trang của anh là để che giấu chân tình, còn sự ngụy trang xa cách của Phương Phùng dưới lớp vỏ bọc là cảm giác ưu việt không đặt bất kỳ ai vào mắt.
Người đáng ghét, ánh mắt đáng ghét, nụ cười đáng ghét.
Anh chán ghét Phương Phùng, vì cả phần tương đồng và phần khác biệt giữa hai người họ. Tiếp xúc quá nhiều với người kia, có lẽ sẽ làm cảm xúc của anh trở nên không ổn định, đây không phải dấu hiệu tốt.
Thật sự không nghĩ ra nên làm thế nào tránh né chuyện kịch sân khấu, Kiều Quân ngược lại hôn hôn trầm trầm ngủ đi qua.
________________________________________
Kiều Quân thế nào cũng không nghĩ tới, ngày hôm sau phương pháp giải quyết liền đưa tới cửa.
Omega đối diện nói: “Tôi đã sớm thấy được tên cậu ở cột vai chính trong danh sách câu lạc bộ văn nghệ, nhưng đến bây giờ cũng không có ai biết cậu được lựa chọn. Nếu cậu không thích, có thể nhường cho tôi không?”
“Tôi nghe nói cậu rất thiếu tiền, tôi sẽ không bạc đãi cậu, có thể có thù lao trao đổi với cậu, chỉ cần cậu đề nghị, tôi đều có thể cho cậu.”
Học sinh ưu tú trong trường không nhiều, Kiều Quân lại là Beta có khuôn mặt xinh đẹp đặc biệt, gia cảnh nghèo đến mức nổi bật, trước đây còn có tin đồn Alpha vì quấy rầy anh mà bị xử phạt. Những điều này cộng lại làm anh cũng có chút danh tiếng trong trường.
Kiều Quân: “Nhường danh ngạch cho cậu sẽ không bị phát hiện sao?”
“Sẽ không, tôi, tôi có thể nhờ người của câu lạc bộ văn nghệ hỗ trợ sửa một chút, sẽ không có người biết.”
Kiều Quân cũng không muốn cùng Phương Phùng lại có quan hệ, nhưng anh rất nhanh phản ứng lại không thể xử trí theo cảm tính mà vội vàng hạ quyết định. Những người khác là Alpha, Omega quý tộc có đặc quyền, anh lại chỉ là học sinh ưu tú. Đến lúc đó nếu xảy ra chuyện, anh nói không chừng sẽ phải gánh chịu xử phạt thậm chí bị thôi học.
Như vậy thì mất nhiều hơn được.
“Nguy hiểm bị phát hiện có chút lớn, tôi khả năng còn muốn suy xét một chút.” Anh nói.
Ít nhất Kiều Quân không trực tiếp cự tuyệt cô, cho nên Omega không có không vui, gật đầu nói: “Được, tôi chờ câu trả lời của cậu!”
Nhìn bóng dáng Omega đi xa, Kiều Quân xoa xoa giữa hai lông mày, lẩm bẩm: “Nếu không có nhiều chuyện phiền phức như vậy, tôi thật sự muốn trực tiếp nhường cho cậu.”
Sân thượng tầng cao nhất của khu Beta có hai cầu thang có thể đi xuống. Omega đi bên kia, Kiều Quân liền chọn bên này. Xuống lầu, anh từ phía trên cầu thang nhìn xuống.
Thấy Phương Phùng đang cười như không cười nhìn anh dưới mấy bậc thang.
