BETA XINH ĐẸP YẾU ĐUỐI BIẾN THÀNH O YÊU ALPHA TRÚC MÃ

Chương 43: Thái tử phi (Ngoại truyện)

Yêu cầu một trong những công việc mà hội học sinh học viện cần phụ trách chính là định kỳ kiểm tra vấn đề tồn tại ở sân thượng khu dạy học.

Việc này vốn dĩ không đến lượt Phương Phùng đi làm, bất quá, hắn nhớ tới người nào đó từ ngày hôm đó sau tựa như biến mất, đối phương tựa hồ cũng không muốn gặp lại hắn. Dùng công việc làm tấm mộc đổi lấy một cơ hội ngẫu nhiên gặp được là một lựa chọn không tồi.

Cái Beta tên là Kiều Quân kia đối với mình có chút đặc biệt, Phương Phùng đưa ra phán đoán như vậy, chẳng qua bản năng Alpha của hắn bài xích sự thật này.

Với Beta ư? Với một Beta chỉ gặp mặt một lần ư?

Điều này có khả năng sao?

Quá khứ Phương Phùng sẽ đáp không có khả năng, nhưng hiện tại… Chỉ là hồi tưởng lại hương khí mê loạn trong phòng nghỉ tối tăm hôm đó, bản năng hắn lại rất thành thật thừa nhận—

Ngày đó hắn xác thật đã bị một Beta sẽ không phát ra Pheromone nắm mũi dẫn đi.

Phương Phùng từ nhỏ thiên tư thông minh, mặc kệ ở phương diện nào, đều có thể nói là bách chiến bách thắng. Bất quá, hiện tại đụng phải Kiều Quân, cuối cùng chạm vào một khu vực trống làm hắn không thể nào xuống tay—đó là làm thế nào để kéo gần khoảng cách với người mình cảm thấy hứng thú.

Tuy nhiên, không đợi hắn nghĩ ra đầu mối, liền nghe thấy những lời nói kia của Kiều Quân.

Sân thượng một mảnh yên tĩnh.

“Thật khéo.” Phương Phùng sắc mặt bất biến, dẫn đầu chào hỏi.

Kiều Quân không xác định hắn nghe được bao nhiêu, rốt cuộc vẫn là chột dạ, bất quá vẫn đáp lễ hắn bằng một nụ cười lịch sự tương tự, “Đúng vậy, thật khéo.”

Phương Phùng tiến lên vài bước, đi đến bên cạnh Kiều Quân, tượng trưng lướt qua sân thượng phía sau, không có vấn đề gì.

Kiều Quân rất kinh ngạc, Alpha Hội trưởng Hội Học sinh cư nhiên sẽ hạ mình đến thị sát khu dạy học của Beta, hơn nữa cảnh tượng vừa rồi phảng phất như làm chuyện xấu bị chính chủ bắt quả tang, cảm thấy mình phải nói chút gì đó để giảm bớt không khí xấu hổ.

“Công tác hội học sinh thật vất vả a, ha ha…”

Thất bại. Kiều Quân không nói nên lời, chỉ có thể khô khan, chua chát “ha ha” vài tiếng nữa, cầu nguyện đoạn đường dài dòng này có thể nhanh lên kết thúc.

Anh thật sự không thể hòa hợp với vị thiếu gia này.

Phương Phùng tự nhiên phát hiện bước chân anh càng lúc càng nhanh, có rất nhiều cách nói chuyện vòng vo, nhưng hắn không biết vì sao, lại chọn loại trực tiếp nhất, ngốc nhất.

“Cậu rất chán ghét tôi sao?” Hắn hỏi.

Kiều Quân dừng bước chân, không quay đầu lại nhìn Alpha đã hỏi ra câu hỏi không thể tưởng tượng này.

“Phương Phùng đồng học cậu thật hài hước, tôi làm sao sẽ không thể hiểu được chán ghét cậu chứ.”

Chi bằng nói, hoàn toàn không có lý do để thích.

“Cậu không chán ghét là tốt rồi.”

Kiều Quân: “...?”

Phương Phùng vòng đến trước mặt anh, đối diện với anh.

“Bởi vì tôi vừa mới phát hiện, tôi hẳn là thích cậu, cho nên, tiếp theo tôi muốn theo đuổi cậu.”

Kiều Quân: “???”

Kiều Quân: “!!!”

Người này đang nói bậy cái gì? Hắn chưa ngủ tỉnh sao?

Nghe nói có người thiên tài đến mức tận cùng liền sẽ biến thành kẻ điên, vị thiếu gia này có phải cũng có vấn đề về phương diện đó không?

Kiều Quân rốt cuộc phá công, lặp đi lặp lại tự hỏi các loại huyền cơ trong những lời này, đại não bị làm choáng váng. Anh vô thức lui về sau một bước, mở to hai mắt nhìn Phương Phùng, “Cậu... cậu...”

“Cậu đang nói đùa sao?”

Phương Phùng thừa nhận mình thật sự thích anh xong, càng cảm thấy anh như vậy chân thật đáng yêu, mỉm cười trả lời: “Không phải.”

“Là nghiêm túc.”

“Tôi,” Kiều Quân chỉ chính mình, “Beta.”

Lại chỉ Phương Phùng, “Cậu, Alpha.”

Phương Phùng gật đầu, giống như thật sự không biết vấn đề nằm ở chỗ nào.

“Tôi, tôi, chúng ta,” Kiều Quân thật sự sợ hắn, lắp bắp mà nói, “Chúng ta không có khả năng!”

“Cậu có người yêu thích?”

“... Không có.”

“Như vậy, việc tôi đơn phương theo đuổi sẽ đối với cậu tạo thành bối rối sao?”

Thật là... làm càn.

Kiều Quân không có biện pháp, đối diện với hắn, trực tiếp đáp: “Sẽ.”

“Tôi không biết cậu xuất phát từ tâm thái gì muốn trêu đùa tôi, nhưng tôi đối với điều này xin miễn thứ cho kẻ bất tài. Alpha và Omega mới là bạn lữ thích hợp nhất, loại chuyện này ngay cả trong sách giáo khoa tiểu học cũng sẽ nói rất rõ ràng, vì sao còn muốn đem người không liên quan liên lụy vào đâu?”

Kiều Quân không thấy hắn nghe xong lời này là biểu cảm gì, anh giận dữ vòng qua hắn, rất nhanh liền đi xa.

________________________________________

Kiều Quân... Kiều Quân muốn đ.â.m đầu chết.

Anh cư nhiên thật sự đắc tội cái Alpha Phương Phùng kia.

Có phải ngày mai mình liền có thể biến mất khỏi ngôi trường này không, anh tự an ủi một cách khổ sở.

Nàng Lọ Lem trong truyện cổ tích đánh rơi giày thủy tinh sẽ được vương tử tìm thấy và cứu vớt, chẳng qua, nếu vai chính biến thành Kiều Quân, Kiều Quân không cần ai tới cứu vớt anh.

Cũng không tin trừ chính bản thân anh, có ai có thể chân chính cứu vớt chính anh.

Anh không tin bất kỳ ai.

Đối với người như Phương Phùng, càng phải như lâm đại địch.

Cuộc đời anh không thể chịu đựng sai lầm quá nhỏ, quyết không thể thất bại trong tay loại người này.

Tuy nhiên cái gì cũng không có phát sinh.

Giống như Phương Phùng cũng không để ý đến sự mạo phạm của anh.

Không đợi Kiều Quân thở phào nhẹ nhõm, người của câu lạc bộ văn nghệ rốt cuộc chính thức công bố danh sách diễn viên kịch sân khấu.

Anh vẫn phải cùng với Phương Phùng đã kết thù cùng nhau diễn vở kịch tình chàng ý thiếp vương tử công chúa.

Đi vào hiện trường diễn tập, thấy khuôn mặt Phương Phùng đẹp trai đến mức trong mắt anh cơ hồ thiếu đánh, trên khuôn mặt kia tựa hồ viết mấy chữ to:

— Ngươi trốn không thoát.

________________________________________

Kịch sân khấu Cinderella và vương tử sẽ có một đoạn khiêu vũ trong vũ hội. Kiều Quân không học qua, trong ngắn ngủi vài phút, anh đã giẫm chân Phương Phùng rất nhiều lần.

Anh nghĩ, Phương Phùng sẽ không cho rằng anh đang ác ý trả thù đi.

Mà Phương Phùng giống như không cảm nhận thấy gì, vẫn kiên nhẫn như vậy nói cho anh biết khi nào xoay tròn, ở đâu thay đổi vũ điệu.

Cuối cùng khó khăn lắm dẫn Kiều Quân hoàn thành một tiểu tiết vũ đạo.

Này, người này... Chẳng lẽ là người tốt?

Kiều Quân có chút không xác định.

Lúc nghỉ giữa giờ, Phương Phùng ở bên cạnh anh hỏi, “Cậu thích đàn ông có vũ kỹ tốt sao?”

“Ngô, khụ khụ,” Kiều Quân đang uống đồ uống, thình lình bị sặc, mặt biến đỏ, “Cậu lại đang nói bậy cái gì?”

“Bởi vì tôi cảm giác được, cậu đã không còn chán ghét tôi như vậy.”

Bị hắn nói trúng rồi.

Lúc này, khuôn mặt ửng hồng của Kiều Quân không đơn thuần chỉ là do bị sặc, dừng lại một hồi, mới nói: “Là bởi vì rất cảm ơn cậu, chịu kiên nhẫn dạy tôi.”

Lại an tĩnh một hồi.

Phương Phùng nói: “Tôi không có trêu đùa cậu.”

“Bao gồm cả những thứ trong tài khoản của cậu, xin lỗi, tôi quá tự cho là đúng.”

Hắn thấy biểu cảm chân tình thật cảm kinh ngạc đến mức không giấu được của Kiều Quân, đối với anh nhướng mày, “Quả nhiên trong lòng cậu tôi là người rất xấu?”

“Không,” Kiều Quân theo bản năng phản bác, nhưng vẫn thừa nhận, “... Được rồi, là có một chút.”

“Tôi cũng xin lỗi cậu, đã nghĩ cậu quá xấu, cho rằng cậu là loại... Ừm, Hoàng thái tử điện hạ ngạo mạn.”

“Vậy hai chúng ta cũng coi như hòa nhau, có phải không?” Phương Phùng giống như đang đáp lễ anh, “Hoàng thái tử phi.”

________________________________________

Buổi biểu diễn kết thúc.

Dưới bầu trời bắt đầu đổ tuyết mịn, ánh đèn bốn phía lập lòe, đêm Bình An hết thảy đều là tốt đẹp như vậy.

Vũ hội ở lễ đường còn đang tiếp tục.

Phương Phùng tìm được Kiều Quân ở góc ban công.

Nụ hôn trên sân khấu vừa rồi, bọn họ đã thương lượng trước khi lên đài, chỉ là mượn vị trí. Nhưng mà vừa rồi, Kiều Quân không hoàn toàn quen thuộc đôi giày thủy tinh đã giẫm phải làn váy phức tạp, vì thế—

Trước mắt bao người, anh cùng Phương Phùng môi đối môi, hôn nhau.

“... Xin lỗi, lúc đó tôi không nên đi lên ôm lấy cậu.”

“Không phải lỗi của cậu đi, cậu là muốn giúp tôi mới...”

“Ừm.”

Nói xong, hai người đều an tĩnh lại, lẳng lặng xem tuyết trắng bay xuống, giống như thế giới chỉ còn lại có lẫn nhau, thời gian cũng tạm dừng tại khắc này.

Giống như giấc mộng, một đêm Bình An m.ô.n.g lung tốt đẹp. Kiều Quân nghĩ.

 

back top