Nụ hôn đầu tiên giữa họ diễn ra vào một khoảnh khắc rất vi diệu.
Khi đó là lúc Kiều Quân trồng hoa khai.
Đó là chậu hoa đầu tiên anh chăm sóc kể từ khi đến Đông Cung. Anh ở Đông Cung không có việc gì làm, cung nhân Đông Cung đều rất giữ quy tắc, đối với anh tất cung tất kính, không có nửa phần vượt phép. Kiều Quân không coi mình là Thái tử phi thật sự, cũng hoàn toàn không dám tùy ý nói chuyện với họ, lo lắng sẽ phá vỡ quy củ, gây phiền toái cho Thái tử.
Những ngày như vậy lúc đầu trôi qua thật sự buồn tẻ.
Rất nhanh, Thái tử liền nhận ra sự không thích hợp của anh. Hắn biết hoàn cảnh lớn lên từ nhỏ của Kiều Quân khiến anh cực kỳ cảnh giác với mọi yếu tố không ổn định xung quanh. Tình huống này, khi đến Đông Cung càng thêm nghiêm trọng, nói là như đi trên băng mỏng cũng không quá.
Vì thế, hắn nói với anh, muốn làm gì thì làm, không cần quá nhiều sầu lo.
Kiều Quân lại bất an mà hỏi: “Vạn nhất, gây thêm phiền toái cho ngài thì làm sao bây giờ?”
Thái tử bảo anh ngồi xuống bên cạnh.
Thiếu niên còn chưa hoàn toàn phát triển, gầy yếu mảnh khảnh, đứng bên cạnh Thái tử đã thành niên, vóc dáng cũng gần đến vai Thái tử. Giờ phút này ngồi xuống, càng làm Thái tử đang đứng trước mặt anh trở nên cao lớn hơn.
Anh rất ngây thơ ngẩng đầu nhìn Thái tử. Thái tử cũng cúi đầu nhìn anh, đối diện với anh.
Tuy nói Kiều Quân là Thái tử phi trên danh nghĩa, nhưng rốt cuộc không phải nữ tử thật sự. Trừ ngày đại hôn, những lúc khác, Thái tử vẫn chưa cưỡng cầu anh phải mặc lại nữ trang. Thái tử đều không nói gì, những người khác tự nhiên cũng không có tư cách quản. Kiều Quân đã quen với kiểu sinh hoạt trước đây, cũng không quen những xiêm y quá hoa lệ phức tạp kia, thường chọn kiểu dáng không quá phức tạp để mặc, tóc cũng chỉ đơn giản buộc lên.
Dáng vẻ rất sạch sẽ, rất ngây thơ.
Vẫn là một đứa trẻ không hiểu gì.
Thật khiến người ta thương tiếc.
Bàn tay xưa nay kiên cố hữu lực của Thái tử giờ phút này nhẹ nhàng chậm rãi xoa nắn sau gáy thiếu niên. Cảm giác rất thoải mái, những căng thẳng, bất an trong lòng Kiều Quân giống như cũng nhờ đó mà tiêu tan hết.
Hắn nghe thấy Thái tử nói: “Tiểu Kiều, ngươi sẽ không làm sai, nếu có sai, cũng là ta có lỗi trước, đã không hỏi qua ngươi, liền để ngươi đi vào Đông Cung, xin lỗi.”
Thái tử điện hạ là nhân vật lợi hại như thế nào? Thân phận hai người một trời một vực, bản lĩnh càng là một người trên trời một người dưới đất, nhưng giờ phút này Thái tử cư nhiên nói lời xin lỗi với Kiều Quân.
Kiều Quân hoàn toàn ngây người, không biết nên nói cái gì, “Không phải, điều này sao có thể là lỗi của ngài…”
Việc này nếu tính ra, Kiều Quân cũng giống như người khác, cảm thấy mình là gặp vận may lớn. Trước đây anh ở Kiều gia bên ngoài là con vợ lẽ, thực tế sống còn không bằng nô bộc có địa vị hơi cao hơn trong phủ. Ăn mặc chi phí mọi thứ đều thiếu thốn, còn thường xuyên bị trêu chọc bắt nạt. Mà sau khi Thái tử đưa anh đến Đông Cung, đủ loại vấn đề phiền não của anh đều được giải quyết dễ dàng.
Có thể nói, Thái tử điện hạ là ân nhân của anh.
Anh vô thức kéo lấy ống tay áo Thái tử, không phát hiện mình đã tạo ra nếp nhăn trên đó, vội vàng phủ nhận nói: “Không phải, không phải như thế.”
Tay Thái tử từ sau gáy sờ đến má anh, thấp giọng nói, “Chính là Tiểu Kiều ngươi không vui.”
“Nếu ngươi không vui, đó chính là ta đã không làm tốt, điều đó không khác gì sai lầm.”
Chưa từng có ai nói với Kiều Quân loại lời này.
Anh càng không biết phải làm sao.
Thái tử điện hạ đối với anh rất tốt, vô cùng tốt, vô cùng tốt, là điều anh chưa từng trải qua, cho nên căn bản không biết phản ứng thế nào.
Chỉ cảm thấy trái tim mình giống như một cục bông, mềm mại và bồng bềnh, rõ ràng là chuyện rất tốt, nhưng lại có chút muốn khóc.
“Cho nên, Tiểu Kiều nếu muốn làm gì thì làm, chỉ cần ngươi có thể vui vẻ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngươi đều không cần lo lắng, có ta ở đây. Được không?”
Giọng Kiều Quân có chút nghèn nghẹn, đáp: “Ừm.”
Anh không có huynh trưởng, bất quá, Kiều Quân nghĩ, nếu anh có ca ca, có lẽ đó sẽ là giống như Thái tử điện hạ vậy.
Từ ngày đó bắt đầu, Kiều Quân liền bắt đầu mày mò trồng hoa.
Sau khi anh không còn câu thúc nữa, cùng với những người khác trong Đông Cung cũng đều chậm rãi có thể nói chuyện. Thái tử có thể thấy nụ cười trên mặt anh càng ngày càng nhiều.
Kiều Quân rất tận tâm chăm sóc hoa của mình, chứng kiến toàn bộ quá trình sinh trưởng của nó: Nảy mầm, mọc ra cành lá, xem nó mỗi ngày đều chậm rãi lớn lên, xuất hiện nụ hoa nhỏ xinh đáng yêu, cuối cùng nở rộ.
Anh đợi cả một ngày, vô cùng mong chờ chia sẻ niềm vui của mình với Thái tử. Chờ đến khi Thái tử trở về, anh rất vui vẻ ôm chậu hoa nhỏ chạy tới, muốn cho Thái tử xem bông hoa xinh đẹp kia.
“Điện hạ ngài xem,” anh nâng chậu hoa nhỏ lên, bông hoa diễm lệ in bóng lên má anh, anh cười đến vui vẻ, đôi mắt cong lên thành hình trăng non đáng yêu, “Thật xinh đẹp đi?”
“Ừm, thật xinh đẹp.” Nói là như thế, ánh mắt Thái tử lại vẫn dừng lại trên mặt anh, không hề xê dịch nửa phần đi xem hoa.
Kiều Quân rất nghi hoặc, cho rằng trên mặt mình dính vào bùn đất. Còn chưa kịp hỏi ra, bàn tay anh đang phủng chậu hoa đã bị bao lấy. Thái tử cúi đầu, giữa thần sắc kinh ngạc của Kiều Quân, hôn lấy anh.
Thái tử đã có dự kiến trước. Kiều Quân quả nhiên bị dọa đến cả người đều đờ đẫn, nếu không phải Thái tử kịp thời đỡ chậu hoa nhỏ giúp anh, chậu hoa đã sớm từ trong tay anh rơi xuống, tan tành trên mặt đất.
Chỉ là chuồn chuồn lướt nước.
Rất nhanh hắn liền lùi lại.
Nhưng tất cả những gì vừa rồi cảm nhận được ở cự ly gần vẫn minh bạch như vậy: hơi thở lạnh thấu xương đặc trưng của Càn Nguyên khi áp sát, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm anh, cùng với, cánh môi chạm vào anh.
Kiều Quân quay mặt đi, má ửng hồng từ cổ lan một đường đến vành tai trắng nõn, còn khiến người ta chú mục hơn tất cả những cánh hoa thịnh phóng, đón gió nhẹ kéo trong chậu.
Tay anh cùng Thái tử còn giao điệp, nhưng anh không trốn, vẫn mặc hắn phúc lên tay mình.
“Chán ghét sao?” Giọng Thái tử vẫn ôn nhu như thường lệ, nhưng âm điệu khàn khàn anh chưa từng nghe qua lại làm anh càng thêm hoảng hốt không rõ nguyên do.
“Không, không, không có.” Kiều Quân lắp bắp, không dám nhìn hắn.
Mặc dù hai người là giả phu thê, nhưng công phu cần làm họ cũng không thể bỏ sót, cho nên nhiều ngày nay, hai người họ vẫn luôn cùng giường mà ngủ.
Thái tử trước nay không làm gì anh. Kiều Quân lại ngây thơ mờ mịt, biết Thái tử điện hạ chán ghét Khôn Trạch, nhưng điều này không đại biểu hắn để ý đến Trung Dung, hơn nữa là nam tử Trung Dung, bản thân anh lại nhỏ tuổi như vậy, cho nên không nghĩ tới Thái tử điện hạ sẽ có ý tứ về phương diện này với anh.
Sau khi thân cận với Thái tử, anh càng chỉ coi Thái tử như huynh trưởng. Khoảng cách vốn được Thái tử cố ý ngăn cách để anh không căng thẳng, đã bị anh phá vỡ. Anh thường xuyên ngủ say ngay cả người mang theo chăn lăn vào lòng n.g.ự.c Thái tử.
Mỗi khi bị thứ gì đó va phải, anh cũng không rõ nguyên do, chỉ cảm thấy Càn Nguyên quả nhiên là khác hẳn với người thường.
Hiện tại anh đã hiểu.
“Ngài… Ngài…” Kiều Quân ánh mắt mơ hồ, vẫn không muốn xem Thái tử, “Ngài làm sao sẽ…”
“Ta khi đó đã nói dối ngươi,” Thái tử nói, “Không liên quan đến bí mật, ta từ trước đến nay đều chỉ vì ngươi.”
“Ta thật sợ ngươi không thích ta.”
Lòng Kiều Quân hơi chấn động, không biết Thái tử điện hạ đã dùng thần sắc như thế nào để nói ra lời này. Anh dừng một chút, chần chờ mà nghiêng mặt về xem hắn.
Hắn vẫn luôn nhìn anh.
Đều nói Thái tử điện hạ chí ở thiên hạ, trong lòng suy nghĩ toàn là chúng sinh trong thiên hạ, nhưng lúc này rũ mắt nhìn Kiều Quân, con ngươi đen nhánh chỉ đơn độc ánh bóng dáng của anh, giống như trong lòng cũng chỉ chứa duy nhất một mình anh.
“Chính là Điện hạ, tôi, tôi còn không hiểu những điều này, không rõ tâm tình của ngài.”
Lời này là thật sự. Kiều Quân trước đây có thể bình yên sống sót qua tuổi thành niên đã là quá sức, làm gì có tư cách gì để sinh ra khát khao đối với chuyện tình yêu.
“Ta không để ý,” Thái tử mỉm cười với anh, “Ta có thể chờ, chờ đến khi có một ngày, Tiểu Kiều ngươi cũng minh bạch.”
“Chẳng sợ ngươi cuối cùng muốn cự tuyệt… ta cũng không một câu oán hận.”
Điều này đương nhiên là lời nói dối.
Chẳng qua Thái tử ở trước mặt Kiều Quân luôn có thể tỏ ra thong dong ôn nhu, không muốn dọa Kiều Quân chạy mất.
Hắn hỏi: “Ngươi nguyện ý cùng ta thử một chút sao?”
Kiều Quân chưa bao giờ là đối thủ của hắn, bị hắn dỗ dành đến xoay quanh, mơ mơ hồ hồ mà liền đồng ý: “Được.”
________________________________________
Sau khi nói rõ ràng, quan hệ hai người cũng không có biến hóa quá lớn, như cũ cứ theo lẽ thường, tựa hồ nụ hôn kia chưa từng có.
Cho đến lại là một ngày khác.
Kiều Quân ban ngày không biết ăn phải cái gì, đến buổi tối, phản ứng thế nào cũng không thể ngừng lại được. Anh cảm thấy rất mất mặt, không dám để người khác biết, sợ Thái tử sẽ gọi thái y đến xem cho anh, vì thế ngâm mình trong bồn tắm hồi lâu cũng không chịu đi lên.
Ngâm quá lâu cũng sẽ khiến người ta nghi ngờ, cuối cùng thật sự không còn cách nào, anh chỉ có thể cọ tới cọ lui mặc quần áo tử tế, khom lưng lên giường ổ, còn rất hiếm thấy quay mặt đối diện tường ngủ, chỉ chừa sau lưng cho Thái tử điện hạ.
Thái tử kéo vai anh muốn xem tình huống của anh, chỉ thấy sắc mặt anh một mảnh màu đỏ nhạt, không biết là do ngâm nước hay vì bị bối rối. Cơ thể còn giãy giụa co lại thành một đoàn nhỏ hơn, không chịu cho người xem.
Chuyện nhỏ này của anh căn bản không thể gạt được Thái tử.
“Không làm ra được, sẽ làm hỏng thân thể,” Thái tử ôn thanh khuyên anh, “Ngươi cũng rất khó chịu, có phải không?”
Kiều Quân ngập ngừng, giọng nói rất nhỏ rất nhỏ, “...”
“Cái gì?” Thái tử lại gần chút.
“... Lộng không ra.” Anh chỉ có thể nói lại một lần, cảm thấy mình quá mức hạ lưu, nước mắt cơ hồ muốn thấm ra.
Trung Dung trai gái thông thường đều là thể chất rất khó lây dính tình dục, cho nên anh không có kinh nghiệm gì về phương diện này, lần đầu tiên ngay cả bản thân mình cũng không hiểu được cơ thể mình, không khống chế được loại cảm giác kỳ quái này.
Dáng vẻ này, khiến Thái tử trong lòng ý động.
Hắn nói: “Vậy ta giúp ngươi được không?”
“Không có quan hệ, chỉ là dùng tay.”
...
Kiều Quân ngồi trên đùi Thái tử, cảm thấy cả người mình đều phải hòa tan vào lòng n.g.ự.c Thái tử.
Y phục vốn chỉnh tề của Thái tử đã bị làm cho rối loạn.
“Điện... Hạ... Ô.” Anh gắt gao nhéo góc áo ống tay áo Thái tử, nghiêng đầu đi cảm thụ hơi thở quen thuộc trên người hắn.
Đều truyền thuyết Trung Dung vô pháp cảm nhận được tin hương phát ra từ Càn Nguyên hoặc Khôn Trạch, nhưng Kiều Quân cảm thấy, tin hương của Thái tử điện hạ hẳn cũng là như thế lạnh thấu xương thanh đạm, lại vẫn sẽ làm anh cảm thấy an tâm.
“Gọi tên của ta.” Môi Thái tử cọ qua vành tai mềm mại của anh.
“... Tế Vân, Tế Vân ca ca... Ca ca.” Anh cũng không biết mình đang nói cái gì.
Thái tử lại là lần đầu tiên nghe anh gọi mình như vậy, cười cười, cúi xuống hôn khóe môi anh, động tác mềm nhẹ, lại mang theo sự cổ vũ.
“Còn có nào?”
Còn có...?
Kiều Quân ánh mắt không tập trung, căn bản nghĩ không ra, nức nở nói, “Tôi... Tôi không biết...”
Thái tử thực bất đắc dĩ, nhắc nhở anh bên tai.
Cũng là lúc này, suy nghĩ quay cuồng của Kiều Quân, thứ đã khiến anh tất cả khó xử, giống như dục niệm đang chìm nổi trong sóng biển mênh m.ô.n.g kia cũng rốt cuộc kề bên hỏng mất. Anh nghe thấy cái tên này, liền giống như cầu cứu mà kêu lên.
“Phương, Phương Phùng, Phương Phùng, Phương Phùng, cứu cứu tôi, tôi, nha...”
Cả người cởi lực, giống như dư vị chưa tiêu, cơ thể không chịu khống mà run rẩy.
Tay Thái tử đã bị làm dơ làm ướt, lại không hề để ý, chỉ là vừa lòng mà hôn lên trán đầm đìa mồ hôi của Kiều Quân, khen anh, “Ngoan lắm, ngoan lắm.”
