Liên tiếp mấy ngày, Thương Hiểu đối xử với tôi rất chu đáo.
Tự mình đưa tôi đến trường.
Tự mình đón tôi về nhà.
Chu đáo đến mức khiến tôi có chút bất an.
Thương Hiểu lại đến đón tôi.
Tôi đi tới, "Cậu nhỏ, cậu không đi làm sao? Sao có thời gian đến đón cháu?"
"Tiện đường nên đến đón em."
Thương Hiểu nói: "Lên xe đi."
Đi được nửa đường, cái móc treo trên khóa cặp sách của tôi đã thu hút sự chú ý của Thương Hiểu.
"Mua ở đâu vậy? Dễ thương đấy."
Mua cái quái gì.
Cậu tặng đấy.
Tôi nhanh chóng nhét nó vào cặp sách, "Một người bạn tặng."
"Ồ."
Chưa được bao lâu, Thương Hiểu lại nói:
"Giọng của em rất quen."
"Rất giống giọng của... bạn trai tôi."
