Trong chốc lát, không khí trong xe rơi vào im lặng.
Lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi.
Mông tôi bất an nhúc nhích.
Thương Hiểu... đã phát hiện ra rồi sao?
Tôi khó khăn lắm mới nặn ra được một câu từ cổ họng:
"Là, là vậy sao?"
Tôi chột dạ nói: "Giọng cháu phổ thông mà, nhiều người nói giọng cháu quen rồi."
Thương Hiểu cười một tiếng đầy ẩn ý.
"Thế à?"
"Đúng vậy cậu nhỏ."
May mắn thay, Thương Hiểu không nói gì thêm.
Khi về đến nhà, lưng tôi đã ướt đẫm mồ hôi.
