Tôi quá hiểu Thương Hiểu.
Lúc đó cậu nhỏ chắc chắn sẽ dán lên người tôi cái nhãn: yêu cậu ấy mà không được, rồi cố ý dùng cách này để thu hút sự chú ý của cậu ấy.
Đến lúc đó, tôi nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Thương Hiểu: ...
Tôi có chút kích động, nghĩ đến lời Thương Hiểu nói hôm đó càng thêm bực bội.
Trong sự bực bội còn kèm theo cảm giác chua xót không rõ.
Sau khi tỏ tình thất bại, tìm một đối tượng yêu qua mạng không ngờ lại là người mình đã tỏ tình thất bại.
Trong chốc lát không biết là duyên hay nghiệt duyên.
"Vậy ý em nói không thích cái lớn là gì?" Mặt Thương Hiểu đen lại.
Đầu tôi có hai dấu chấm hỏi.
Cái quái này là chuyện nên nói lúc này sao?
Tôi ho khan hai tiếng, "Cháu nói linh tinh thôi."
Thương Hiểu cười lạnh, "Vậy sao em không giải thích?"
Tôi giải thích cái quái gì!
"Cậu có nghe không?" Tôi hỏi ngược lại.
Thương Hiểu dường như cũng nghĩ đến những lời đó, lập tức nheo mắt lại, "Giang Tụng, em đang trách tôi?"
Ai dám trách Thương Hiểu?
Không phải là không muốn sống sao?
Tôi cười gượng giải thích: "Cháu nào dám chứ cậu nhỏ, cháu đến cả việc xóa cậu cũng phải lén lút."
"Cậu nhỏ, chuyện này cứ xem như một sự nhầm lẫn, cho qua đi thôi."
"Cậu vẫn là cậu nhỏ tốt của cháu, được không?"
Mặc dù là tôi trêu ghẹo trước, nhưng đều là tai nạn.
Tôi cũng là nạn nhân.
Thương Hiểu không có tư cách trách tôi.
Nếu trách, chỉ có thể trách nghiệt duyên giữa chúng tôi quá sâu.
Thương Hiểu cười lạnh, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.
cậu nhỏ nói từng chữ một: "Cháu nói, chúng ta cái gì cũng đã xem qua, rồi bảo tôi coi như chưa có chuyện gì xảy ra?"
"Có phải quá khó cho tôi không?"
Xem qua chứ có làm gì đâu.
Tôi nhìn Thương Hiểu, nhất thời không đoán được suy nghĩ của cậu nhỏ.
"Vậy cậu muốn thế nào?"
Muốn tôi ở bên cậu nhỏ sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, da gà tôi nổi hết lên.
Loại người như Thương Hiểu, chơi đùa trên mạng thì được.
Ngoài đời ai dám hẹn hò?
Thương Hiểu im lặng, tôi đứng dậy, cầu xin cậu ấy.
"Cậu nhỏ, là lỗi của cháu, cậu người lớn không chấp nhặt kẻ tiểu nhân, cứ quên đi được không..."
Dưới ánh mắt không chút biểu cảm của Thương Hiểu, giọng tôi càng ngày càng nhỏ.
Cuối cùng thì im bặt.
Thương Hiểu nói: "Cho tôi một chút thời gian."
