Nếu biết, tôi tuyệt đối sẽ không để mọi chuyện phát triển đến mức này.
Sớm đã đá Thương Hiểu một cước rồi.
Đôi mắt đen láy của Thương Hiểu cứ lặng lẽ nhìn tôi như vậy.
"Rồi sao nữa?"
Rồi sao cái quái gì nữa?
Xóa và chặn, một quy trình dịch vụ trọn gói.
Lời này tôi không dám nói ra.
Thương Hiểu lạnh lùng nói: "Đây là lý do em xóa và chặn tôi?"
Lý do này còn chưa đủ kinh hãi sao?
Bây giờ trong đầu tôi chỉ toàn là phải c.h.ế.t thôi.
Có chút tê dại.
Thương Hiểu ngoài đời khác với trên mạng.
Ngoài đời cậu nhỏ luôn tỏ vẻ cấm dục, còn trên mạng thì ha ha ha.
"Giang Tụng, nếu tôi không phát hiện ra, em định lừa tôi đến bao giờ?" Biểu cảm Thương Hiểu không thay đổi.
"Cậu biết từ khi nào?"
Thương Hiểu nói: "Trước đây chỉ thấy giọng em quen, sau này thấy quả địa cầu trong phòng em, và cái móc treo trên cặp sách, thì biết rồi."
Đó là những thứ Thương Hiểu đặc biệt mua cho tôi.
Một lần là trùng hợp.
Hai lần cũng là trùng hợp.
Lần thứ ba thì mẹ tôi ra tay rồi.
"Vậy cậu muốn cháu phải làm gì?" Tôi vò đầu bứt tai, hơi bực bội, "Chẳng lẽ bắt cháu phải cầm điện thoại đến trước mặt cậu, hứng chí nói, cháu là người yêu qua mạng của cậu sao?"
"Cậu dám đảm bảo sẽ không nói cháu bị điên à?"
