BỊ HÔN PHU PHẢN BỘI, ĐẠI MINH TINH KẾT HÔN VỚI CHÚ NHỎ CỦA HẮN

Chương 31

Lúc này, Lê Đại Quản Lý đang bị cư dân mạng đau lòng kia, đối diện màn hình điện thoại, một tay ôm ngực, một tay run rẩy chỉ vào hai bài Weibo công khai chưa đến hai mươi chữ đó, vô cùng đau đớn nói với trợ lý bên cạnh:

“Thấy không... Bao nhiêu điểm nhấn marketing hoàn hảo? Hôn lễ thế kỷ! Bí mật hào môn! Cường cường liên hợp! Tùy tiện xào cái nào cũng đủ ăn nửa năm! Kết quả đâu? Một cái Đã kết hôn một cái Ừm kèm ảnh bìa sổ đỏ? Quả thực là phí của trời mà! Hai vị tổ tông này!”

Trợ lý im lặng đưa lên một ly nước ấm, bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc.

________________________________________

Sóng lớn dư luận về cuộc hôn nhân “Dung – Đàm” trên Internet, đánh vào bờ thực tế, lại chỉ hóa thành bọt biển không tiếng động.

Hai người ở trung tâm cơn bão, dường như đang ở một chiều không gian khác, nên quay phim thì quay, nên xử lý công vụ thì xử lý.

Mọi lời đồn đoán, giải mã và bàn tán trên mạng, đối với họ mà nói chẳng qua là cơn gió lướt qua tai.

Đàm Châm cho rằng Dung Giam sẽ quay về San Francisco sau khi công khai tin kết hôn, nhưng kết quả hắn không những không đi, mà còn ở lại Ninh Ô gần một tuần.

Trong mấy ngày này, Dung Giam không hề ra vẻ phô trương khoe ân ái với Đàm Châm, nhưng cũng chưa từng cố ý né tránh việc ở chung với cậu.

Phần lớn thời gian hắn xử lý các cuộc họp video xuyên quốc gia tại khách sạn, thỉnh thoảng xuất hiện ở phim trường.

Hắn cũng không quấy rầy nhiều, chỉ lặng lẽ ngồi ở góc nhìn Đàm Châm chuyên tâm diễn xuất, trong tay vẫn cầm máy tính bảng làm việc.

Tư thái nhàn nhã giống như đang ở phòng làm việc riêng ở nhà.

Chỉ khi Đàm Châm nghỉ giữa giờ đi về phía hắn, hắn mới buông đồ vật trong tay xuống, đưa lên một ly nước ấm, hoặc giống như lúc này, thong thả ung dung bóc một quả quýt, cẩn thận gỡ đi từng sợi quýt mỏng có thể ảnh hưởng đến vị giác.

Đàm Châm vừa kết thúc một cảnh hành động, thái dương còn lấm tấm mồ hôi.

Cậu thoát khỏi sự căng thẳng trong phim, ngồi trên chiếc ghế xếp bên cạnh Dung Giam nghỉ ngơi.

Cậu lướt điện thoại, đầu ngón tay lướt qua một bài đăng nổi bật trên trang đầu diễn đàn giải trí ——— 【Nhật Ký Cắn Đường Phim Trường Day 3】 RJ anh giống như cái Alpha đỉnh cấp dính vợ trong kỳ mẫn cảm ấy

Khóe mắt người trong cuộc không thể kiềm chế được mà khẽ giật giật: “...”

Ngón tay cậu khựng lại, nhấn vào xem. Chủ đề thảo luận đã sớm sôi nổi:

Trong ảnh là một bóng dáng mơ hồ, chụp lén màn hình.

Dung Giam ngồi ở góc khuất của phim trường, máy tính bảng chống trên bàn nhỏ.

Ánh sáng màn hình soi rõ đường nét sườn mặt lạnh lùng của hắn, trông có vẻ cực kỳ chuyên tâm làm việc.

Nhưng, bên cạnh màn hình, bàn tay rũ bên người hắn, đầu ngón tay đang nhẹ nhàng vuốt ve ống tay áo của chiếc áo len cổ chữ V mà Đàm Châm vừa cởi, đang đắp trên tay vịn ghế xếp bên cạnh.

Lời bình kèm theo: Có người nhìn như đang đàm phán hợp đồng kinh doanh mấy chục triệu, tay lại đang lén lút xoa quần áo vợ đó nha ^^ (sao lại dính thế hả Dung Tổng jpg, cảm giác tôn đô giống cái Alpha đỉnh cấp cực kỳ khao khát tin tức tố của vợ trong kỳ mẫn cảm á, không dám tưởng tượng Đàm Lão Sư sau khi tan ca về sẽ an ủi chồng như thế nào hi hi hi)

Mí mắt Đàm Lão Sư giật càng lúc càng mạnh.

Đối với những thứ còn lại... Cậu tùy tiện lướt qua vài cái, từ từ nhắm mắt lại.

Một vật lạnh lẽo chạm nhẹ vào môi cậu. Đàm Châm mở mắt ra, một miếng quýt tinh anh, trong suốt được đưa đến bên miệng cậu.

Mọi sợi xơ đã được xử lý sạch sẽ. Cậu nhìn chằm chằm tay Dung Giam vài giây, nheo mắt: “Anh cố ý?”

Dung Giam vững vàng đút miếng quýt đó vào miệng cậu đang hé mở, ngước mắt. Ánh mắt bình tĩnh, không thừa nhận cũng không phủ nhận: “Em cảm thấy sao?”

Ngụ ý là ———

Phải thì sao? Không phải thì sao?

Nước quýt ngọt thanh b.ắ.n ra trong miệng. Đàm Châm nhai quýt, nuốt xuống, lại thuận theo tay Dung Giam ăn thêm một miếng, khẽ cười: “Chẳng ra gì, cảm thấy Dung Tổng đúng là kỳ tài kinh doanh bẩm sinh.”

“Cho nên anh mấy ngày nay ăn vạ ở đây không đi, ngoài việc làm máy cấp nước nóng và người bóc quýt, mục đích chính là khoe ân ái để bịt miệng dư luận?”

Dung Giam đút miếng quýt cuối cùng cho cậu, cầm khăn ướt cẩn thận lau sạch chất lỏng hơi dính dính trên đầu ngón tay.

Hắn nhìn về phía Đàm Châm. Ánh nắng buổi chiều cuối xuân lọt vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, âm thầm mạ lên một tầng vàng nhạt ở viền đồng tử màu xanh xám.

“Đó là thứ yếu.” Hắn thản nhiên nói: “Chủ yếu là muốn ở bên em nhiều hơn.”

Động tác nhấm nháp của Đàm Châm dừng lại. Sự ấm áp rất nhỏ không kiểm soát được từ vành tai lặng lẽ lan ra.

Cậu rũ mi mắt xuống, nhìn chằm chằm mũi giày dính chút bùn bụi phim trường của mình. Vài giây sau, mới “Úc” một tiếng như không có gì.

Giọng nói rất nhẹ, mang theo một chút ngượng ngùng nhỏ khó phát hiện. Vệt hồng bò lên vành tai đó, không rõ ràng dưới mái tóc đen.

________________________________________

Ngày “Tiếng Vọng Vực Sâu” đóng máy, khi đạo diễn Trương Niên giơ loa lớn hô lên tiếng cuối cùng “Cut! Chính thức đóng máy!”, toàn bộ phim trường bùng nổ tiếng vỗ tay và hoan hô như sấm.

Cùng lúc đó, mấy chiếc xe tải sương thức lái vào bãi đất trống phim trường. Cửa xe mở ra, nhân viên được huấn luyện bài bản bắt đầu dỡ hàng, phân phát một cách trật tự.

Mỗi người một phần quà đóng máy, giá trị trung bình từ bốn chữ số trở lên ——— tai nghe chống ồn mẫu mới nhất, áo chống nắng mỏng nhẹ/mũ thể thao thông khí phiên bản cổ điển của một thương hiệu cao cấp.

Quà tặng lịch sự chu đáo, đáp ứng nhu cầu thiết thực trong thời tiết sắp nóng lên, nhìn qua là biết đã dụng tâm.

“Cảm ơn Đàm Lão Sư! Cảm ơn Dung Tổng!” Tiếng kinh ngạc và cảm ơn vang lên không ngớt. Mọi người đều hiểu rõ trong lòng, tấm lòng hậu hĩnh này, thực chất xuất phát từ bút tích của ai.

Tiệc đóng máy chọn tại một nhà hàng gia đình rất có tiếng ở Ninh Ô.

Không khí náo nhiệt. Trong lúc nâng ly đổi chén, Đàm Châm là nam chính đương nhiên trở thành trung tâm của mọi lời mời rượu.

Đàm Châm luôn khắc chế, nhưng hôm nay đóng máy, thêm sự hiện diện của người nào đó, khiến cậu vô thức cảm thấy thư giãn, liền uống nhiều thêm mấy chén.

Chờ Dung Giam xử lý xong một cuộc họp khẩn cấp chạy tới, bữa tiệc đã gần đến hồi kết.

Cửa phòng riêng mở ra, mùi rượu nồng nặc ập vào mặt. Dung Giam liếc mắt một cái liền thấy người ở ghế chủ vị.

Đàm Châm mặc một chiếc áo len dệt kim chất liệu mềm mại, cổ áo hơi thấp, lộ ra một đoạn xương quai xanh đường cong tuyệt đẹp.

Gương mặt cậu phiếm hồng, ánh mắt không còn sự thanh tỉnh thường ngày, bị phủ một tầng sương mù hơi nước mờ mịt.

Khi nhìn người mang theo chút chậm chạp, mơ hồ, giống như một loài mèo lớn xinh đẹp bị lạc đường, an tĩnh ngồi ở đó, mặc kệ vị đạo diễn đồng dạng say xỉn bên cạnh vỗ vai cậu lải nhải những lời như lần sau còn muốn hợp tác.

“Dung Tổng!”, “Dung Tổng đến rồi!” Nhìn thấy Dung Giam, mọi người nhao nhao chào hỏi.

Dung Giam khẽ gật đầu, lập tức đi đến bên cạnh Đàm Châm.

Thanh niên chậm rãi ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt sương mù hơi nước.

Nhìn rõ người đến, khóe môi không rõ ràng cong lên một chút, giọng nói chứa đựng chút âm mũi đậm đặc: “Anh đến đón tôi sao?”

“Ừm, đến đón em.” Giọng Dung Giam hạ thấp xuống. Hắn cầm lấy áo khoác của Đàm Châm đang vắt trên lưng ghế khoác lên cho cậu, dùng mu bàn tay áp vào gương mặt cậu. Hơi nóng, nhưng không sốt.

Đàm Châm suốt quá trình tùy ý hắn làm gì thì làm, an tĩnh đến mức hơi ngoan ngoãn.

Sau khi chào hỏi cáo biệt ngắn gọn với đạo diễn và mọi người, Dung Giam nửa ôm lấy Đàm Châm đang bước chân lảo đảo đi ra khỏi phòng riêng.

Đêm cuối xuân đầu hạ, trong không khí mang theo hơi ấm còn sót lại ban ngày và hương cỏ cây thanh khiết.

Khách sạn cách quán ăn chỉ vài trăm mét, Dung Giam liền không gọi tài xế đến, dự định đi bộ thẳng về.

Gió đêm hơi lạnh thổi qua, Đàm Châm dường như tỉnh táo một thoáng, lại dường như say hơn.

Bước chân cậu có chút mềm yếu, nửa người dựa vào Dung Giam. Nhiệt độ cơ thể mang theo men say truyền qua lớp quần áo mỏng.

Khi đi đến dưới một ngọn đèn đường cũ kỹ mờ nhạt, Đàm Châm đột nhiên dừng bước. Cậu thoát khỏi cánh tay Dung Giam, không có dấu hiệu báo trước mà ngồi xổm xuống trên vỉa hè.

Dung Giam: “?”

Đàm Châm vùi mặt vào đầu gối, co lại thành một khối. Mũ áo khoác che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một chút chóp mũi và cằm phiếm hồng, rất giống một cây nấm khổng lồ mọc đột ngột bên đường từ chối hoạt động.

Dung Giam dừng bước, rũ mắt nhìn bóng người co ro dưới đèn đường. Gió đêm xuân không lạnh lắm, nhưng cũng có chút buốt giá. Xung quanh vắng vẻ yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng không rõ tên kêu và tiếng xe mơ hồ từ xa.

Hắn trầm mặc vài giây, không nhớ rõ lần trước cảm thấy sự bất đắc dĩ này là khi nào. Nhưng nhiều hơn dâng lên trong lòng, là một loại mềm mại khó tả.

Hắn khom lưng, làm bộ muốn ôm cậu: “Dậy đi, dưới đất lạnh.”

“Không cần ôm...” Giọng nói trầm đục từ đầu gối truyền đến, mang theo chút cá tính trẻ con bướng bỉnh.

Dung Giam dừng lại, vẫn giữ tư thế khom lưng, kiên nhẫn hỏi: “Vậy muốn thế nào?”

Cây “Nấm” kia nhúc nhích, giọng nói ầm ầm dưới vành mũ truyền đến, hợp tình hợp lý hai chữ: “Muốn cõng.”

 

back top