BỊ HÔN PHU PHẢN BỘI, ĐẠI MINH TINH KẾT HÔN VỚI CHÚ NHỎ CỦA HẮN

Chương 32: Tôi nhớ bà quá

Ánh sáng lờ mờ kéo dài bóng hình cao lớn của Dung Giam. Hắn nhìn cây “Nấm” đang làm nũng đó, thở dài một tiếng gần như không nghe thấy. Tiếng thở dài lại không có nửa phần thiếu kiên nhẫn.

Dung Giam xoay người, quay lưng về phía Đàm Châm, hơi khuỵu gối, giọng nói không có cảm xúc gì, nhưng lại khiến người ta an tâm một cách khó hiểu:

“Lên đi.”

Cây nấm ngồi xổm trên mặt đất nghe vậy, rốt cuộc cử động.

Đàm Châm chậm rì rì ngẩng đầu lên, đôi mắt say lờ đờ mơ hồ nhìn tấm lưng rộng lớn trước mặt, cuối cùng cũng hài lòng.

Cậu lung lay đứng dậy, mang theo hơi ấm nồng nặc mùi rượu và nhiệt độ cơ thể ấm áp, chậm rãi trườn lên.

Hai tay vòng lấy cổ Dung Giam, gương mặt nóng bỏng áp lên làn da hơi lạnh bên gáy đối phương, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn và mơ hồ.

Dung Giam vững vàng nâng cậu, nhấc người lên trên, điều chỉnh đến một tư thế thoải mái và ổn định nhất.

Dung Giam cõng cậu, dẫm lên ánh sáng loang lổ dưới đèn đường, đi về phía khách sạn rực rỡ ánh đèn cách đó không xa.

Đi chưa được hai bước, người nằm bò trên lưng đột nhiên động đậy, ngẩng đầu, cằm cấn vào hõm vai Dung Giam, giọng nói hơi mơ hồ: “Dung Giam... Tôi muốn phơi ánh trăng.”

Bước chân Dung Giam khựng lại không thể nhận ra, ngay sau đó khôi phục vững vàng, chỉ là bàn tay nâng khuỷu chân Đàm Châm siết chặt hơn một chút.

Hắn không lập tức tiếp lời, chỉ hơi nghiêng đầu, dường như đang xác nhận trạng thái của người trên lưng.

Ánh sáng lốm đốm xuyên qua cành cây theo gió lay động mờ ảo trên sườn mặt hắn, làm dịu đi đường nét quá mức sắc bén.

Một lát sau, hắn khẽ điều chỉnh hướng đi, bước ra khỏi bóng râm hàng cây ven đường, bước vào ánh trăng dịu dàng.

Ánh trăng bạc bao phủ lấy hai người. Đàm Châm hài lòng, một lần nữa áp mặt lại vào gáy Dung Giam, giống như một con mèo tìm được ổ ấm áp.

Cậu cọ cọ, nói như mê sảng: “... Ừm, nấm thì phải phơi ánh trăng.”

Gió đêm ôn hòa lướt qua, mang theo mùi hoa ngọt thanh không rõ tên. Lưng người đàn ông rộng lớn và ấm áp, có thể chịu đựng mọi trọng lượng và cảm xúc bất chợt của người trên lưng.

Nhưng sự yên tĩnh này chỉ kéo dài rất ngắn.

Đàm Châm chôn ở cổ Dung Giam lại động đậy, giọng nói trầm đục, mang theo sự yếu ớt không dễ bộc lộ, bị cồn làm mềm đi: “Dung Giam...”

“Ừm?” Dung Giam đáp lời.

“Anh biết không...” Giọng Đàm Châm như đang trôi nổi trong ánh trăng: “Lần trước người cõng tôi như vậy... là bà ngoại.”

Bước chân Dung Giam khẽ khựng lại không thể nhận ra, ngay sau đó khôi phục vững vàng, chỉ là bàn tay nâng khuỷu chân Đàm Châm thu lại càng chặt hơn.

“Mùa hè ở trấn luôn mưa rất to...” Giọng Đàm Châm ngắt quãng, chìm vào hồi ức: “Dưới đất tích rất nhiều nước... Bà ngoại liền cõng tôi, lội nước về nhà...” Cậu ngừng một chút, dường như đang cố gắng ráp nối lại những mảnh ký ức ấm áp: “Về đến nhà bà liền nấu Coca gừng cho tôi uống, cay lắm... Nhưng uống xong, trên người liền ấm...”

Cậu nói xong, như thể đã hao hết sức lực, vùi đầu sâu hơn vào cổ Dung Giam. Giọng nói thấp đến mức như sắp bị gió đêm thổi tan, mang theo sự nghẹn ngào không kìm nén được: “... Dung Giam... Tôi nhớ bà quá...”

Dung Giam không nói “Đừng khóc”, cũng không nói những lời an ủi vô dụng.

Hắn vững vàng cõng người cuối cùng đã để lộ một tia mềm mại bên trong trước mặt hắn, cuộn tròn ở cổ hắn như một chú mèo, tiếp tục đi về phía trước.

Mãi đến khi tiếng thút thít rất nhỏ dần dần bình ổn, chỉ còn lại hơi thở nhẹ nhàng có quy luật, Dung Giam mới dừng bước, hơi nghiêng đầu: “Tiểu Tuy.”

Đàm Châm chậm rãi ngẩng đầu, hốc mắt đỏ hoe nhìn Dung Giam, trong đôi mắt được ánh trăng chiếu đến thấu triệt kia, nhìn thấy dáng vẻ của chính mình.

“Vậy tôi đưa em về thăm bà, được không?”

Người trên lưng không trả lời ngay.

Dung Giam kiên nhẫn chờ đợi, cảm nhận được sự thay đổi rất nhỏ trong hơi thở đó.

Sau một lúc lâu, cậu mới phát ra một âm tiết cực nhẹ, nhưng dường như đã trút bỏ được gánh nặng: “... Được.”

Hắn một lần nữa bước đi, cõng con mèo cuối cùng đã chịu để lộ chút bụng mềm với hắn, đi về phía nơi ánh đèn sáng vì họ mà chờ đợi.

...

Ánh trăng xuyên qua khe hở của tấm rèm chưa kéo kín, đổ một vệt sáng thanh mảnh lên thảm.

Trong phòng chỉ bật đèn tường đầu giường, vầng sáng ấm áp nhuộm mọi thứ thành sự mơ hồ uể oải.

Dung Giam đặt người trên lưng xuống mép giường.

Đàm Châm say đến mức cơ thể mềm nhũn, hầu như không có lực chống đỡ, mặc kệ Dung Giam hành động.

Áo khoác tuột xuống, lộ ra chiếc áo len dệt kim mềm mại bên trong. Cổ áo trong lúc lăn lộn đã trượt xuống thêm một chút, xương quai xanh tiêm tú tuyệt đẹp lộ ra không sót gì.

Dung Giam mang khăn lông nóng đến, một tay giữ ổn định đầu Đàm Châm đang hơi rũ xuống, một tay cầm khăn lông, lau tỉ mỉ qua gương mặt, cổ và lòng bàn tay cậu.

Sự khó chịu sau cơn say được hơi ấm ẩm ướt xua tan đi phần nào.

Đàm Châm dường như thoải mái hơn, phát ra tiếng hừ nhẹ gần như không nghe thấy trong cổ họng, giống như một con mèo đang được vuốt lông.

Dung Giam chuyên chú vào động tác trên tay, ánh mắt trầm tĩnh.

Ánh sáng dịu nhẹ đánh xuống bóng mờ nhạt dưới xương chân mày và mũi hắn, phác họa ra đường nét lạnh lùng mà sắc bén.

Trong phòng chỉ có tiếng cọ xát rất nhỏ của khăn lông trên da thịt và hơi thở đan xen của hai người.

Ngay khi Dung Giam buông khăn lông xuống, chuẩn bị đứng dậy đi lấy đồ ngủ, Đàm Châm vẫn luôn nhắm mắt, an tĩnh như đang ngủ, lông mi bỗng nhiên run rẩy, từ từ mở mắt.

Đôi mắt bị phủ một tầng sương mù ẩm ướt, không có tiêu cự d.a.o động một lát, cuối cùng, lặng lẽ dừng lại trên gương mặt Dung Giam gần trong gang tấc.

Ánh sáng đèn tường nhu hòa, làm dịu đi phần nào đường nét gương mặt Dung Giam.

Đàm Châm nhìn chằm chằm một lúc.

Nhận thức bị cồn làm cho hỗn loạn và mềm mại, chậm rãi hiện lên trong đầu cậu: Người đàn ông Dung Giam này, quả thật đúng gu thẩm mỹ của cậu.

Người nhà họ Dung đều có một vỏ bọc đẹp. Khuôn mặt Dung Huyền cũng rất đẹp, nếu không trên mạng cũng sẽ không có nhiều người theo đuổi như vậy.

Nhưng Đàm Châm cảm thấy, cả nhà họ Dung, khuôn mặt Dung Giam này là đẹp nhất.

Ánh mắt cậu chuyên chú nhưng mang theo chút mê mang dò xét, dường như lần đầu tiên gần gũi như vậy, không hề phòng bị mà thưởng thức khuôn mặt này.

Dung Giam an tĩnh nhìn lại cậu, không thúc giục. Đôi mắt như mặt hồ sâu không gợn sóng.

Đàm Châm hơi ngẩng đầu lên, cánh môi bị men say nhuộm đến đỏ hồng khác thường nhẹ nhàng đóng mở, phát ra giọng nói mang theo chút âm mũi nông mềm, phá vỡ sự yên tĩnh đặc quánh trong phòng: “Dung Giam...”

Cậu lại ghé sát hơn một chút, lông mi dài và dày cụp xuống, che đi hơi nước trong mắt. Ngữ điệu thanh thoát, hơi thở ấm áp: “Muốn hôn không?”

 

back top