Thiếu niên say rượu ngoan ngoãn để hắn dắt đi.
Vừa đi vừa lẩm bẩm một mình, nói những điều khiến hắn khó hiểu.
Nào là “so với Chu Ngộ Nghiên thì hệ thống còn có miệng hơn”.
Nào là “giúp cậu ta xem chỉ số tức giận của Chu Ngộ Nghiên”.
Nào là “lần này lại vì Chu Ngộ Nghiên mà cãi nhau với bạn thân”...
Líu ríu, câu nào cũng không hiểu rõ, nhưng câu nào cũng có tên hắn.
Hắn quan trọng như vậy trong lòng cậu sao?
Hắn có thể ôm hy vọng điên rồ mà nghĩ như vậy không?
Đến xe, hắn muốn nghe kỹ hơn xem cậu rốt cuộc đã nói gì.
Nhưng thiếu niên đã tựa vào vai hắn ngủ say mất rồi.
Mái tóc mềm mại cọ vào cổ hắn, thật ngứa.
Trước đây, hắn sẽ đẩy ra, bởi vì sự tiếp xúc như thế này sẽ làm hắn bất an.
Nhưng lần này hắn không làm vậy.
Hắn nghĩ có lẽ mình đã tham lam hơn rồi.
Ngoài cửa sổ tuyết trắng bay lả tả, trong xe ấm áp như mùa xuân.
Cứ để hắn tham lam hưởng thụ khoảnh khắc này đi!
Dù sao, đêm nay là đêm giao thừa mà.
