Khi tôi tỉnh lại trên giường của mình thì đã là sáng hôm sau.
Vừa trở mình, cánh tay tôi chạm phải một người khác.
Nhìn rõ gương mặt, tôi suýt chút nữa sợ tè ra quần.
Là Chu Ngộ Nghiên!
“Hệ thống, hệ thống, tối qua đã xảy ra chuyện gì?”
“Tại sao hắn lại ở trên giường tôi?!”
Hệ thống có vẻ rất bất lực: “Cậu không nhớ gì sao?”
“Tôi...”
Tôi mơ hồ nhớ là Chu Ngộ Nghiên đã đưa tôi về nhà.
Tay tôi được hắn ủ rất ấm.
Cửa xe mở ra rồi đóng lại, gió tuyết luôn bị một vòng tay ấm áp chắn ngoài.
Sau đó, tôi lại được đắp một chiếc chăn dày cộm.
Lần này, tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn không buông.
Không cho hắn đi.
Tôi không muốn bỏ lỡ nữa.
Tôi muốn hắn ở bên tôi, đợi tôi, cho đến khi tôi tỉnh lại...
Bây giờ, tôi đã hoàn toàn tỉnh táo.
Ánh nắng vàng nhạt buổi sáng sớm lọt qua khe rèm cửa, rọi lên gương mặt góc cạnh như được điêu khắc của hắn.
Chu Ngộ Nghiên vẫn đang ngủ say.
Vì nhắm mắt, đôi mày sắc bén không còn vẻ lạnh lùng như thường ngày.
Lại lộ ra vài phần dịu dàng.
Nhưng tôi biết đó chỉ là giả tạo!
Trước đây tôi chỉ tựa vào vai hắn một chút, chỉ số tức giận của hắn đã tăng 20.
Vậy thì tối qua tôi lôi lôi kéo kéo, níu chặt không buông...
“Hệ, hệ thống, tối qua hắn có phải giận bùng nổ rồi không? Nhiệm vụ của tôi thất bại rồi sao?”
“Không. Chỉ số tức giận của hắn tối qua là... 0. Và tất cả các chỉ số tích lũy trước đó cũng đã bị xóa sạch.”
Hệ thống trả lời rành mạch.
“Cậu chắc không?”
Tôi có chút không dám tin.
“Điều này không khoa học chút nào!”
“Chắc chắn.”
Hệ thống ngừng một chút, rồi lại thở dài.
“Tối qua không phải là đêm giao thừa sao? Có lẽ hắn đã nghĩ thông suốt điều gì đó, muốn làm lại chính mình trong năm mới.”
Nghĩ thông suốt?
Làm lại chính mình?
Tôi có hơi không hiểu.
Nhưng Chu Ngộ Nghiên đã tỉnh.
