Trên bàn ăn trưa, dì Ngô bày mười mấy món.
Tôi đẩy đĩa cá kho tộ về phía Chu Ngộ Nghiên.
Ánh mắt đầy mong chờ: “Anh nếm thử món cá này thế nào?”
Món cá này tôi đặc biệt học dì Ngô làm.
Coi như cảm ơn hắn tối qua đã đưa tôi về.
Cũng tiện thể xoa dịu sự ngượng nghịu buổi sáng.
Chu Ngộ Nghiên dường như đọc được ánh mắt tôi.
Gắp một miếng cá, nhai nhỏ nhẹ.
“Ngon.”
Ăn xong, lại gắp thêm một miếng nữa...
Cả con cá sắp bị Chu Ngộ Nghiên ăn hết, dì Ngô đột nhiên từ bếp chạy ra:
“Cậu A Húc, cậu vừa cho bao nhiêu muối vậy? Sao hũ muối lại vơi đi một nửa?”
Tôi: “!”
Tôi vội dùng đũa gắp một miếng cá cho vào miệng, giây tiếp theo mặt tôi nhăn lại như trái khổ qua.
Mặn quá!
Đáng lẽ phải nếm thử trước khi dọn ra mới phải.
Chu Ngộ Nghiên làm sao mà ăn hết được?
Tôi đỏ mặt vội vàng giải thích:
“Xin lỗi, tôi không cố ý...”
“Không sao, khẩu vị tôi đậm.”
Chu Ngộ Nghiên ngước mắt nhìn tôi, trong ánh mắt mang theo ý cười trêu chọc.
“Hơn nữa, hiếm khi cậu hiếu thảo như vậy.”
Người này không chỉ không tức giận, mà còn biết nói đùa nữa sao?
Và điều khiến tôi kinh ngạc hơn là, tôi thấy trên đỉnh đầu hắn bắt đầu nổi lên bong bóng trái tim màu hồng:
+10, +10, +10...
?
Tôi đờ người.
“Hệ thống, cái thứ quái quỷ này là gì nữa?”
Hệ thống có vẻ khó nói: “Cái, cái này...”
Tôi chợt lóe lên: “Hiểu rồi! Hắn vừa cười một cái, nên là chỉ số vui vẻ!”
“Ừm... gần đúng rồi!” Hệ thống vội vàng phụ họa.
