BỊ TRÓI BUỘC VỚI "HỆ THỐNG HIẾU TỬ", TÔI PHẢI DỖ NGỌT BỐ NUÔI ĐỂ THỪA KẾ GIA TÀI

Chương 16

Một tuần sau, Khương Bằng gửi bản thuyết minh dự án đến.

Rồi lại vội vàng giục tôi đầu tư:

“A Húc, cậu giúp tôi thêm một tay nữa đi! Nghiên cứu đang đến giai đoạn then chốt, tôi thực sự rất cần số tiền này!”

Trước đây tôi chưa từng hỏi han về dự án.

Cậu ta cần bao nhiêu, tôi đầu tư bấy nhiêu.

Nhưng lần này, tôi không muốn cứ mơ hồ lấy tiền từ chỗ Chu Ngộ Nghiên nữa.

Dù có đầu tư 5 triệu này, tôi cũng hy vọng có thể nhận được sự công nhận của hắn, đường đường chính chính mà đầu tư.

Tôi ôm máy tính bảng, bày ra vẻ nghiêm túc, lật từ đầu đến cuối.

... Chết tiệt! Bản thuyết minh này lại dài hơn một trăm trang!

Lại còn xen lẫn tiếng Trung và tiếng Anh.

Hoàn toàn không hiểu gì cả!

Thực sự hết cách, tôi đành ôm máy tính bảng đi gõ cửa phòng Chu Ngộ Nghiên.

“Chu Ngộ Nghiên, anh ngủ chưa? Có chuyện... muốn thỉnh giáo anh.”

Cửa mở ra ngay.

Chu Ngộ Nghiên mặc áo choàng tắm trắng đứng sau cánh cửa.

Vài sợi tóc ướt mềm mại rủ trên trán, xung quanh còn vương hơi nước chưa tan.

Tôi chưa từng thấy hắn như thế này.

Thường ngày hắn luôn veston chỉnh tề, từ đầu đến chân không một chút lơ là.

Lúc này, vẻ tùy tiện này, khiến tôi sững sờ trong chốc lát.

Ánh mắt không biết nên đặt vào đâu.

“Vào đây nói.” Hắn nghiêng người cho tôi vào.

“Bạn tôi có một dự án, muốn tìm... chúng ta đầu tư.”

Tôi đưa máy tính bảng cho hắn.

Không biết câu nào đã làm hắn vui lòng, trên đỉnh đầu hắn lặng lẽ nổi lên một trái tim màu hồng: +10.

Thực ra Chu Ngộ Nghiên gần đây rất dễ dỗ, tôi đã quen rồi.

Hắn nhận máy tính bảng, ngồi xuống mép giường, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, sắc mặt lại dần trở nên ngưng trọng.

“A Húc, thứ này ai đưa cho cậu?”

“Có vấn đề gì sao?” Lòng tôi chùng xuống.

“Là giả.”

“Làm sao nhìn ra?”

“Cậu xem chỗ này, mâu thuẫn với phần trước. Còn đoạn tiếng Anh này, luận điểm hoàn toàn là một chuyện khác...”

Theo sự chỉ dẫn của Chu Ngộ Nghiên, tôi cúi xuống nhìn sát vào máy tính bảng.

Không biết từ lúc nào, tôi và hắn càng lúc càng gần, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi hương thanh sạch trên người hắn.

Khóe mắt tôi lướt qua cổ áo hơi mở của hắn, sau đó hơi thở chợt ngừng lại——

Từ góc độ của tôi, ánh mắt vừa vặn có thể xuyên qua cổ áo.

Xương quai xanh hơi nhô ra...

Cơ n.g.ự.c săn chắc...

Hai điểm hồng thẫm ẩn trong bóng râm của cổ áo...

Cơ bụng khẽ nhấp nhô theo hơi thở của hắn...

Và, xa hơn nữa, nơi tối hơn...

Trong đầu tôi có cái gì đó nổ tung ngay lập tức.

“A Húc, cậu nóng sao? Mặt sao lại đỏ thế này?”

Ngón tay hơi lạnh của Chu Ngộ Nghiên khẽ chạm vào trán tôi.

Tôi bừng tỉnh, chỉ cảm thấy khô miệng khát nước.

Vội vã giả vờ tập trung, tiện tay chỉ vào một từ tiếng Anh trên màn hình:

“Từ này... nghĩa là gì?”

“Sai.”

“Cái gì?”

Tôi sững sờ, không kịp phản ứng.

Trong lúc hoảng loạn, tôi đột nhiên quay đầu nhìn hắn.

Lại hoàn toàn không nhận ra khoảng cách giữa chúng tôi đã gần đến mức nào.

Kết quả là——

Môi vô tình chạm vào má hắn.

 

 

back top