Tôi từ chối yêu cầu đầu tư thêm 5 triệu của Khương Bằng.
Sắp đến kỳ thi cuối kỳ, Khương Bằng không đến tìm tôi nữa.
Và tôi cũng ngoan ngoãn ôn thi dưới sự đe dọa và dụ dỗ của Chu Ngộ Nghiên.
“Lần này thi tốt, sẽ dẫn cậu đi xem giải đấu.”
Chu Ngộ Nghiên lắc lắc tấm vé trong tay.
“Nhưng nếu trượt môn...”
Không biết hắn lấy đâu ra một cây thước mây bằng gỗ kim tơ nam mộc, chỉ cần tôi lười biếng ngủ gật, m.ô.n.g tôi sẽ bị đánh một cái.
Cơn đau xen lẫn tê dại xộc thẳng lên đỉnh đầu.
Khiến tôi tỉnh táo ngay lập tức!
Lần nào tôi cũng ôm m.ô.n.g trừng mắt nhìn hắn, nhưng có ích gì đâu!
Ai đó cứ thích làm thế, trên đỉnh đầu điên cuồng nổi bong bóng màu hồng, khóe miệng còn khó nén hơn cả khẩu s.ú.n.g AK!
Cuối cùng cũng vượt qua được kỳ thi.
Kết quả thi ra, không những không trượt môn nào, mà điểm số còn khá tốt!
Tôi ngửa mặt lên trời cười lớn bước ra khỏi cổng trường, bắt taxi thẳng đến công ty Chu Ngộ Nghiên, định đích thân cho hắn một bất ngờ.
Ai ngờ, khoảnh khắc tôi đẩy cửa văn phòng ra.
Tôi lại thấy trên bàn làm việc của hắn đang ngồi một người phụ nữ mặc váy ren ôm sát mông.
Người phụ nữ vòng tay quanh cổ Chu Ngộ Nghiên, bộ n.g.ự.c lấp ló, môi đỏ như lửa.
“Rầm!” Tôi theo phản xạ đóng sầm cửa lại.
Góc độ vừa rồi tôi không thấy được vẻ mặt của Chu Ngộ Nghiên.
Nhưng là một người đàn ông bình thường, hẳn là...
Đang phê lắm chứ?
Trong đầu tôi hỗn loạn, xen lẫn sự uất ức và bực bội khó hiểu.
Cửa văn phòng lại mở ra từ bên trong, người phụ nữ lắc m.ô.n.g đi ra.
Thấy tôi, cô ta còn liếc mắt đưa tình.
“A Húc, sao cậu lại đến đây? Hôm nay không phải là ngày tựu trường sao?”
Chu Ngộ Nghiên bước ra sau đó, nhíu mày dài hỏi tôi.
Áo sơ mi của hắn hình như dính mùi nước hoa ngọt ngào.
Ngửi thấy thật khó chịu.
“Cô ta là ai?” Tôi không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Cô ấy...”
Chu Ngộ Nghiên dường như bất lực thở dài.
“Nói ra thì hơi phức tạp, cô ấy là...”
“Thôi, anh đừng nói nữa, dù sao tôi cũng không có thời gian nghe!”
Không biết sự giận dữ từ đâu ra, tôi bực tức lùi lại một bước.
Tránh khỏi cánh tay Chu Ngộ Nghiên định đặt lên vai tôi.
“Tôi đến để đòi tiền! Chuyển cho tôi hai mươi ngàn, mua thiết bị game.”
Nói xong, tôi không ngoảnh đầu lại rời khỏi công ty hắn.
