Liên tục mấy ngày tôi trốn trong phòng chơi game.
Không thèm đoái hoài gì đến Chu Ngộ Nghiên.
Hắn vài lần muốn nói gì đó với tôi, đều bị tôi lạnh lùng cắt ngang.
Mối quan hệ giữa tôi và hắn dường như lại trở về trạng thái trước khi bị trói buộc với hệ thống.
Nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, có cái gì đó đã thay đổi rồi.
Trước đây, rào cản giữa tôi và hắn là sự bài xích của tôi đối với hắn.
Còn bây giờ...
Trong đầu, bóng lưng quyến rũ của người phụ nữ kia vẫn luôn lởn vởn.
Tôi không muốn nghe hắn giải thích gì.
Bạn gái cũng được, chim hoàng yến bao nuôi cũng được.
Hay chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ...
Tất cả đều không quan trọng!
Quan trọng là—
Tôi cuối cùng đã nhận ra Chu Ngộ Nghiên là một người đàn ông!
Hắn cuối cùng sẽ yêu đương, cưới vợ sinh con, và rời xa tôi...
“A Húc, còn nửa tháng nữa là sinh nhật cậu rồi. Muốn tổ chức thế nào? Anh em giúp cậu làm cho hoành tráng!”
Sau nhiều ngày, Khương Bằng gọi điện thoại cho tôi.
Không nhắc đến chuyện đầu tư nữa, chỉ hăm hở lên kế hoạch cho sinh nhật tôi.
Kỳ sinh nhật này tôi đã quyết định không tổ chức rồi.
Tôi phải canh chừng Chu Ngộ Nghiên 24/24.
Hệ thống đã hứa sẽ giúp tôi, tôi không thể bỏ lỡ dù chỉ một cơ hội cứu hắn!
“A Húc, cậu có nghe không đấy?”
“Ừm.” Tôi hoàn hồn lại.
Nhưng sự uất ức kéo dài mấy ngày nay lại khiến tôi cần một nơi để xả.
“Bằng, lần này tôi tổ chức sớm, ngay mấy ngày này đi! Địa điểm cậu chọn, càng náo nhiệt càng tốt!”
Đúng! Ra ngoài say một trận!
Có lẽ sẽ không còn bận tâm điều gì nữa, sẽ thông suốt thôi!
