Ngày xuất viện, Chu Ngộ Nghiên đưa tôi đến một nơi.
Trại giam ở phía Bắc thành phố.
Khương Bằng bị kết án chung thân vì tội cố ý g.i.ế.c người.
Động cơ và phương thức gây án gần như trùng khớp với những gì tôi đã mơ.
Cách lớp kính cửa sắt, cậu ta ngồi đối diện tôi im lặng.
“Tại sao?”
“Tiền.”
“Bao nhiêu năm qua, đều là vì tiền sao?”
Khương Bằng quẹt mũi, cười khẩy một tiếng, không nói gì nữa.
Bấy nhiêu năm qua tôi đã giúp Khương Bằng rất nhiều.
Thuê nhà, làm hộ khẩu, giúp dì Lưu tìm việc, giúp cậu ta đóng học phí lớp phụ đạo đắt tiền...
Bởi vì tôi luôn coi cậu ta là bạn, là gia đình, là anh em.
Còn cậu ta? Coi tôi là gì?
“Cảnh sát đã tìm thấy một gói thuốc ngủ trong quá trình khám xét, chưa mở phong. Khớp với hồ sơ mua hàng online của cậu.”
“Cậu đã không bỏ vào rượu của tôi.”
“Có gì khác nhau. Dù sao cậu cũng say rồi...” Khương Bằng nhếch mép.
Tôi không biết đối với cậu ta có khác nhau không.
Tôi chỉ biết, nếu hôm đó tôi không kịp thời tỉnh lại, Chu Ngộ Nghiên dù có xông vào biệt thự, cũng không thể nhanh chóng tìm thấy vị trí của tôi.
Tôi và hắn rất có thể đã cùng nhau c.h.ế.t trong biển lửa.
Tôi nhìn Khương Bằng im lặng một lúc: “Cậu nói đúng. Vì vậy, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu.”
Làm là đã làm rồi, bất kể mức độ nhẹ hay nặng, vết sẹo hình thành sẽ luôn ở đó.
Sau này, tôi nghe nói Khương Bằng đã khóc lóc gào thét rất lâu trong tù.
Nhưng đều không quan trọng nữa.
Tôi không bao giờ đến thăm cậu ta nữa.
