Tôi không phải là một chương trình, tôi là một luồng tàn hồn.
Tàn hồn của Chu Ngộ Nghiên.
Sau khi tôi tự sát vào đúng sinh nhật Hàn Húc, vì chấp niệm quá sâu, tôi đã hóa thành một luồng u hồn không thể nhập luân hồi.
Và sở hữu khả năng xuyên không liên tục.
Tôi quay trở lại trước thảm kịch hết lần này đến lần khác.
Nhập vào thân thể của chính mình lúc đó, cố gắng xoay chuyển số phận.
Tôi đã thử mọi cách:
Tiết lộ trước nợ cờ b.ạ.c và lừa đảo của Khương Bằng, đưa cậu ta vào tù;
Khóa A Húc ở nhà, không cho cậu tham gia bất kỳ bữa tiệc nào;
Phái người theo dõi cậu, bảo vệ cậu 24/24...
Nhưng số phận giống như một chiếc kéo chính xác, luôn có thể cắt đứt sinh mệnh của A Húc từ một góc độ bất ngờ khác.
Nổ, tai nạn xe hơi, rơi lầu...
Cậu ấy luôn c.h.ế.t trước mắt tôi bằng đủ mọi cách ngoài ý muốn trước sinh nhật mười chín tuổi.
Cuối cùng, tôi nhận ra những tai nạn này chỉ có một quy luật.
Đó là mỗi lần đều xảy ra sau khi cậu ấy cãi nhau lớn với tôi, khiến tôi tức giận đến mức mất hết lý trí.
Vì vậy, khi tôi tự sát trọng sinh một lần nữa, tôi đã từ bỏ việc quay trở lại cơ thể mình.
Tôi chọn liên kết với A Húc, trở thành một "Hệ thống".
Ban đầu cậu ấy phản kháng, yêu cầu tôi đưa ra lý do.
Tôi nói với cậu ấy, là vì tài sản thừa kế.
Bởi vì tôi biết, Hàn Húc lúc đó hoàn toàn không có hứng thú với bản thân Chu Ngộ Nghiên.
Chỉ có "tiền" mới có thể khiến cậu ấy bằng lòng tỏ vẻ hòa nhã với tôi.
Tôi phải hướng dẫn cậu ấy, dù chỉ là diễn, cũng phải diễn ra một mối quan hệ "hòa thuận".
Tôi không thể để Chu Ngộ Nghiên của kiếp này lại bị cậu ấy chọc giận đến mất kiểm soát, từ đó kích hoạt chuỗi phản ứng tử vong.
Mọi việc diễn ra đúng như tôi dự đoán.
Cậu ấy bắt đầu cố gắng đối xử tốt với Chu Ngộ Nghiên.
Nhưng chỉ số tức giận của Chu Ngộ Nghiên lại tăng lên rất nhanh.
Cậu ấy không hiểu tại sao.
Nhưng tôi thì biết.
Chu Ngộ Nghiên không giận cậu ấy, mà là giận chính mình.
Bởi vì chỉ cần A Húc biểu lộ chút thân thiết nào, cũng đủ làm hắn bất an.
Hắn hận bản thân mình như vậy.
Lão Hàn trước khi c.h.ế.t trịnh trọng giao phó con trai cho hắn, nhưng hắn lại luôn mặt dày thèm muốn cậu thiếu niên đó.
Nhưng vào đêm giao thừa đó, sợi dây căng thẳng của Chu Ngộ Nghiên cuối cùng cũng đứt.
Đứt vào khoảnh khắc A Húc cứ nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn không buông...
Khi phòng tuyến đã sụp đổ, rất khó để xây dựng lại.
Vì vậy, ngày hôm sau, khi A Húc dọn ra đĩa cá kho tộ mặn chát đó.
Ai đó không chỉ ăn hết, mà trên đỉnh đầu còn bắt đầu nổi lên bong bóng màu hồng...
A Húc ngây thơ hỏi tôi đó là gì.
Tôi che mặt không nói nên lời.
Lẽ nào tôi phải nói, đó là bộ não đang yêu của một ông chú thầm kín, sau nhiều năm đè nén cuối cùng cũng khai sáng sao?
Thái độ của A Húc đối với Chu Ngộ Nghiên đã thay đổi.
Cậu ấy thà không cần tài sản thừa kế, cũng không muốn Chu Ngộ Nghiên chết.
Hỏi đi hỏi lại tôi có cách nào không.
Trong lòng tôi không chắc chắn.
Nhưng tôi có cảm giác, Chu Ngộ Nghiên của kiếp này chắc chắn cũng sẽ liều mạng vì A Húc.
Có lẽ vẫn là tự sát.
Hoặc là...
Lúc đó không hiểu sao, trong đầu tôi đột nhiên nảy ra bốn chữ "hô hấp nhân tạo".
Giống như một gợi ý từ định mệnh.
Thế là tôi buột miệng nói ra.
Hỏa hoạn đã xảy ra.
Khi tôi với góc nhìn của hệ thống, "thấy" Chu Ngộ Nghiên đang hôn mê bất tỉnh, tôi lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Cơ thể hắn đã tránh được những tổn thương chí mạng.
Nhưng cú sốc mạnh mẽ khiến não hắn bị tổn thương, ý thức tan rã——
Nói cách khác, linh hồn hắn không trọn vẹn.
Tôi thúc giục A Húc thực hiện hô hấp nhân tạo cho hắn.
Và tôi, với tư cách là một luồng u hồn cuối cùng đã nhân cơ hội này quay trở lại cơ thể mình, bù đắp cho toàn bộ linh hồn.
Tôi từ từ mở mắt.
Vô số lần luân hồi trong quá khứ dường như là một giấc mơ.
Tan biến trong tâm trí tôi.
Tôi là Chu Ngộ Nghiên.
Cuối cùng tôi đã tỉnh lại.
Và người đầu tiên lọt vào mắt tôi chính là người tôi hằng mong nhớ.
Môi cậu ấy đang áp vào môi tôi.
Nóng bỏng và mềm mại.
Khiến tôi không nhịn được muốn cắn một miếng...
END.
