Năm mười hai tuổi, tôi lại bị người bố suốt ngày bận rộn của mình quên lãng.
Ông không đến dự họp phụ huynh của tôi.
Cũng không đến chứng kiến bữa tiệc trưởng thành tuổi mười hai của tôi.
Tan học, tôi cô đơn một mình bước về nhà.
Bảo mẫu trong nhà cũng không có, căn biệt thự rộng lớn chỉ có một mình tôi.
Đêm đó thật khó khăn!
Tôi bật TV, điên cuồng chơi game.
Tiếng s.ú.n.g đạn trong trò chơi vang vọng đến điếc tai.
Nhưng cả thế giới lại lạnh lẽo, vắng tanh.
Tôi không nhớ mình đã ngủ quên trên sofa từ lúc nào.
Khi tỉnh dậy, tôi được đắp một chiếc chăn dày cộm.
Trong bếp vọng ra tiếng nói cười.
Bảo mẫu dì Lưu đã đón con trai bà từ quê lên ở tạm.
Một cậu bé trạc tuổi tôi đang quỳ bên cạnh tôi, cẩn thận đắp lại chăn cho tôi.
Thấy tôi tỉnh, cậu bé vui vẻ cười với tôi.
“Cậu tỉnh rồi à? Dậy ăn cháo đi!”
Trong ký ức, bát cháo ngày hôm đó ngon lạ thường, ấm áp.
Ấm từ dạ dày đến trái tim.
Cũng từ ngày hôm đó, con trai dì Lưu – Khương Bằng đã trở thành người bạn thân nhất của tôi.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, năm mười bốn tuổi, bố tôi qua đời vì làm việc quá sức.
Chu Ngộ Nghiên trở thành bố nuôi của tôi, hắn đã đuổi dì Lưu và Khương Bằng ra khỏi nhà tôi.
Vì chuyện này, tôi hận hắn thấu xương.
