Với sự hợp tác của tôi, đơn xin gắn kết nhanh chóng được thông qua.
Tôi chính thức nói lời tạm biệt với ký túc xá nhỏ, chuyển đến nhà Tống Phi Bạch.
Ngày chuyển nhà, Phó Anh tự nguyện đến giúp đỡ.
Hắn ta cởi áo trên chuẩn bị bắt đầu khuân vác, đột nhiên săm soi tôi: "Cậu mặc áo dài tay không thấy nóng à?"
Nói rồi liền đưa tay lên.
"Anh..." Tôi bị hắn ta vén gấu áo bất ngờ.
"Ối trời!" Phó Anh kinh hô.
Tôi xấu hổ đến mức muốn tìm khe đất chui vào: "Im miệng."
Phó Anh: "Cậu tìm thầy giác hơi ở đâu mà kỹ thuật tốt thế?"
Tôi: "... Đồ chó ngốc."
Phó Anh rất ấm ức: "Tôi chỉ hỏi thôi mà, sao lại chửi người ta, thật là, không cho hỏi thì thôi."
"Thầy giác hơi" Tống Phi Bạch đi từ dưới lầu lên, xách áo của Phó Anh lên: "Đội trưởng Phó, chỗ này cứ giao cho tôi đi, còn xin anh mặc áo vào trước đã."
Hắn ta búng tay một cái, con bạch tuộc nhanh nhẹn bắt đầu làm việc, một con bạch tuộc có thể bằng bốn Phó Anh.
Phó Anh đứng bên cạnh tặc lưỡi kinh ngạc: "Cái thứ này dùng thích thật đấy. Sau này tôi tìm Hướng đạo cũng phải tìm loại mực hay bạch tuộc mới được."
Tôi đồng cảm nhìn hắn ta một cái, thắp một cây nến cho cuộc sống về đêm đa sắc màu trong tương lai của hắn.
Phó Anh thấy không cần mình nữa thì bỏ đi.
Tống Phi Bạch ôm lấy tôi, thổi một hơi vào tai tôi: "Cuối cùng chỉ còn lại chúng ta thôi."
Tôi giữ c.h.ặ.t t.a.y hắn ta đang sờ loạn: "Tống Phi Bạch, cậu hơi bị OOC rồi đấy, cậu còn nhớ cái vẻ thanh lãnh ban đầu của mình không?"
Tống Phi Bạch: "Bề ngoài thanh lãnh, không có nghĩa là bên trong cũng thanh lãnh."
Tôi nói dại: "Ồ, đàn ông dù thanh lãnh đến mấy, chỗ đó cũng ấm áp đúng không? Hôm nào tìm cơ hội cậu cho tôi đè lại một lần."
Tống Phi Bạch: "Được."
Tôi mừng rỡ: "Vậy cứ quyết định thế nhé!"
Tối hôm đó, hắn ta thực hiện lời hứa.
"Bảo bối vặn eo nhìn đẹp thật." Hắn ta nằm trên giường, giữ c.h.ặ.t c.h.â.n tôi: "Ngoan nào, dùng sức đè xuống thêm chút nữa."
Tôi muốn chạy mà không chạy được: "Ô... Tống Phi Bạch, đồ khốn nạn!"
