CẢNH VỆ TỪ ĐỈNH CẤP S XUỐNG B ĐƯỢC THIẾU GIA HƯỚNG ĐẠO S CHỮA TRỊ

Chương 15

Năm thứ hai tôi và Tống Phi Bạch ở bên nhau, thực lực của tôi trở lại cấp S.

Và hắn ta cũng vì thế mà trở thành Hướng đạo ngôi sao được săn đón nhất trong căn cứ.

Cấp trên bảo hắn ta mở phòng khám công cộng mỗi tuần một lần, hắn ta đồng ý.

Nhưng không lâu sau, không còn ai đến đặt lịch khám của hắn nữa.

Những người đó đánh giá hắn: "Rất hiệu quả, cũng rất thoải mái, ra ngoài không nhớ gì cả, cứ như ngủ một giấc vậy, nhưng không hiểu sao, nhìn thấy cậu ta lại cảm thấy gai gai."

Mỗi khi như vậy, Tống Phi Bạch lại giả vờ vô tội.

Bệnh nhân không muốn đặt lịch, cấp trên cũng đành chịu, Tống Phi Bạch vui vẻ, ngày ngày quấn quýt bên tôi.

Sau này, chúng tôi cùng nhau quay lại thị trấn nhỏ đó, hiểu rõ cái gọi là gió lạ thực ra là một đàn côn trùng bay.

Lúc này tốc độ của tôi đã có thể vượt qua cơn gió lạ, lưỡi d.a.o của Sói Đen chỉ vài nhát đã xé tan đàn côn trùng thành mảnh vụn.

Sau đó chúng tôi còn đăng ký tham gia cuộc thi kỹ năng.

Trong trận chung kết đôi, tôi và Tống Phi Bạch gặp lại Phó Anh và đối tác mới của hắn.

Phó Anh như ý tìm được Hướng đạo Mực của mình.

Thấy tôi thì như lão hương gặp lại lão hương, nước mắt lưng tròng.

Tôi tranh thủ thời gian chuẩn bị, hỏi: "Thầy giác hơi nhà anh kỹ thuật tốt không?"

Phó Anh: "..."

Hắn ta nghiến răng nghiến lợi: "Dù sao cũng tốt hơn nhà cậu!"

Một câu nói đã đốt cháy cả sàn đấu.

Mùi thuốc s.ú.n.g giữa Tống Phi Bạch và Hướng đạo Mực đặc biệt nồng nặc.

Hướng đạo Mực muốn dùng bẫy gai nhọn nhốt Tinh thần thể của hắn, để hắn vì cộng hưởng mà sụp đổ.

Nhưng hắn ta không biết Tống Phi Bạch căn bản không cảm nhận được.

Thân hình nhảy vọt không hề dừng lại, Tống Phi Bạch cuối cùng dựa vào khiếm khuyết của mình, đ.ấ.m một cú khiến Hướng đạo Mực rơi thẳng vào bẫy.

Hướng đạo Mực tại chỗ đau đến suýt ngất xỉu.

Ngay cả là khiếm khuyết, cũng có thể đón nhận giây phút vinh quang.

Tôi chuẩn bị bánh kem, ăn mừng chiến thắng của chúng tôi.

Tống Phi Bạch đang ăn thì động tác dừng lại, lấy ra một chiếc nhẫn từ trong miệng.

Hắn lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt có thể gọi là ngớ ngẩn.

Tôi lắc lắc tay trước mặt hắn, rồi ghé sát tai hắn, hét lớn: "Tống Phi Bạch, kết hôn với tôi đi!"

"Ồn ào c.h.ế.t đi được..." Lần này hắn không đẩy đầu tôi ra, mà mặt đỏ lên.

Mắt hắn hơi ửng đỏ, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, giọng rất nhẹ: "Thẩm Thanh, cậu nghĩ kỹ chưa, tính chiếm hữu của tôi rất mạnh đấy."

"Tôi biết." Tôi cố ý trừng mắt: "Chẳng lẽ tính chiếm hữu của tôi lại không mạnh sao? Không sớm chiếm lấy cậu, tôi không ngủ yên được."

Tống Phi Bạch không nhịn được cười, cười rồi nước mắt cũng trào ra.

Thiếu niên cận kề cái c.h.ế.t năm đó cuối cùng đã thoát khỏi mạng nhện, thậm chí trở thành con nhện, bắt được người mình yêu.

Hắn dùng tư thế thành kính nhất hôn tôi, đặt tay tôi lên lồng n.g.ự.c hắn, để tôi cảm nhận nhịp đập của trái tim.

"Thẩm Thanh, mỗi khoảnh khắc của nhịp điệu này đều vì cậu mà đập, tôi là Hướng đạo của cậu, cậu là người chỉ huy sinh mệnh của tôi."

(Hết truyện)

back top