Tối hôm đó Hoắc Tranh đã làm cho giọng tôi khản đặc.
Dòng bình luận lại bắt đầu.
【nam phụ ngốc sao còn ngủ an ổn thế.】
【Bình hoa gây họa này! Bùi Sơ bị người nhà đánh cho nửa sống nửa chết.】
【May mà bây giờ có Thụ bảo bối chữa trị bằng y thuật, sau này hắn cũng sẽ yêu Thụ bảo bối.】
【Chờ khi nam chính bệnh kiều và Thụ bảo bối quan hệ ngày càng tốt, chính là ngày c.h.ế.t của pháo hôi.】
Đồng tử tôi co lại, thật hối hận vì đã chọc vào Hoắc Tranh!
Tôi cắn răng cố gắng cảm hóa Hoắc Tranh, chủ động làm bánh pudding cho hắn.
Hoắc Tranh lại trực tiếp hất đổ: "Tôi không thích ăn bánh pudding."
【Cười xỉu, nam phụ ngốc không biết sao, nam chính vĩnh viễn sẽ không thích cậu ta.】
【Trên cổ tay nam chính có một vết sẹo, là từ nhỏ hai người họ đều ở cô nhi viện, nam phụ ngốc giành bánh pudding nên đã đẩy nam chính ngã đập đầu.】
【Cho nên ngay từ đầu, nam chính thu nhận nam phụ ngốc pháo hôi, chính là để sau này báo thù!】
Tôi nắm lấy tay Hoắc Tranh, sờ thấy một vết sẹo ở khớp ngón tay hắn.
Tôi nhớ ra rồi.
Cái người gầy gò nhỏ bé ngày xưa lại là Hoắc Tranh sao?
Tôi còn đối xử không tốt với hắn.
Vậy thì hắn làm sao có thể thích tôi được!
Buổi tối, tôi vội vàng gửi tin nhắn cho quản gia.
【Tôi muốn xin nghỉ việc có được không?】
Tôi bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị lén lút bỏ trốn.
Không ngờ, Hoắc Tranh lại về nhà.
Trong đêm mưa gió, đôi chân dài của hắn đứng thẳng.
Tim tôi thắt lại.
Sợ hãi, bất an, lan tràn sâu vào tủy xương tôi.
"Anh... Hoắc Tranh, anh có thể đứng dậy rồi sao?"
"Phải."
Tôi lại thấy dòng bình luận:
【Ha ha ha ha, vốn dĩ hôm nay Hoắc Tranh bị Thụ bảo bối từ chối, tâm trạng cún con bị ướt mưa không tốt.】
【Về nhà lại thấy pháo hôi bỏ trốn, hắn ghét nhất là kẻ hai lòng.】
【Hận không thể bóp c.h.ế.t pháo hôi ngay lập tức.】
Hoắc Tranh cụp mắt, giọng nói âm u.
"Bảo bối, em nói cho tôi biết, tại sao em muốn đi?"
Hắn đè tôi sát vào cửa sổ kính sát sàn, lạnh lùng.
Thậm chí còn giơ điện thoại của tôi lên.
"Cái ông Trần này em liên lạc? Cũng là khách hàng cũ của em đúng không?"
"Quen biết từ bao giờ thế?"
"Bùi Sơ là hồ cá số hai, vậy số một là ai? Bảo bối?"
Tôi vừa định giải thích, liền thấy dòng bình luận nói.
【nam phụ ngốc vẫn tưởng nam chính đang ghen sao?】
【Thật ra hắn chỉ tức giận vì món đồ chơi lại có ý định không trung thành.】
【Hắn cực kỳ chán ghét loại lẳng lơ, dâm đãng như nam phụ ngốc.】
Tôi lập tức đổi lời:
"Hoắc Tổng... tôi không muốn ở nhà họ Hoắc nữa."
"Có thể..."
"Cho tôi về nhà không?"
Lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt u ám ở Hoắc Tranh, khuôn mặt hắn dưới ánh trăng cũng nở nụ cười.
Ánh sáng trên màn hình điện thoại đan xen, hắn giơ tay ném mạnh xuống đất, vỡ tan tành.
"Bảo bối, là tôi không thỏa mãn em sao?"
...
Tôi theo bản năng xoay người, nhưng lại bị Hoắc Tranh siết chặt.
Hoắc Tranh đặt tôi trên bồn rửa mặt, trên bàn, trên sàn nhà.
Hắn đánh dấu rất nhiều lần, đồng tử tôi tan rã.
"Hoắc Tranh, xin lỗi, tôi không muốn nữa."
Tôi nước mắt giàn giụa, nhỏ giọng cầu xin hắn:
"Cầu xin anh, đừng như vậy!"
Hoắc Tranh mê ly nhìn tôi, tay vuốt ve khuôn mặt tôi.
"Bảo bối, nếu không cho em ăn no."
"Em lại đi tìm người khác thì sao?"
