CHIM HOÀNG YẾN CỦA ĐẠI GIA TÀN TẬT BỊ VÔ SINH MANG BẢO BỐI CHẠY TRỐN

Chương 6

Tôi muốn đi, nhưng phát hiện xung quanh căn phòng đều là camera giám sát.

Mấy ngày nay Hoắc Tranh càng ngày càng mê luyến tôi.

Giống như mãng xà khổng lồ quấn lấy tôi.

Tôi lướt xem tin tức thấy Hoắc Tranh tặng cho Kiều Bạch một mảnh đất.

Để cảm ơn Kiều Bạch đã chữa trị cho hắn.

Tôi tức giận tắt điện thoại, ghen tị không ăn không uống, Hoắc Tranh chủ động cúi đầu đút tôi ăn.

Tôi cố ý ăn từng miếng nhỏ rồi làm nũng:

"Tôi cũng muốn đất."

Hoắc Tranh khựng lại, trêu chọc vành tai tôi:

"Tiểu Cảnh muốn gì sẽ cho nấy."

Tôi đang vui vẻ thì tiếng ồn ào lại vang lên bên tai.

【nam phụ ngốc lấy đâu ra cái mặt lớn như vậy.】

【Hoắc Tranh mấy ngày nay về nhà, cũng là vì thấy Thụ bảo bối đi xem mặt người khác, muốn tìm người xả cơn giận thôi.】

【Chỉ là một công cụ thôi, thật sự coi mình là thiếu gia rồi.】

Trên người Hoắc Tranh trở về có pheromone hoa dành dành.

Tôi sững sờ.

Thế là, tôi nhân cơ hội tỏ vẻ yếu thế với Hoắc Tranh.

Nói rằng muốn ra ngoài xem một chút.

"Ở nhà không được sao?"

Tôi hôn lên vành tai hắn, ánh mắt ướt át cầu xin.

"Ông xã, cầu xin anh."

Trên phố, tôi gọi điện thoại cho một người bạn cũ.

Anh ta cởi chiếc đồng hồ trên tay tôi, dẫn tôi trốn thoát khỏi nơi này.

Nửa tháng sau, tôi mang cái bụng bầu.

Sở Vân đang bóc quýt cho tôi, anh ta là sinh viên đại học tôi quen ở trấn S.

Theo như trước đây, anh ta hoàn toàn không nằm trong danh sách dự bị của tôi.

Anh ta cũng thích vẻ đẹp của tôi, đang chăm chú, nhìn khuôn mặt tôi.

"Tiểu Cảnh, đứa bé của em sinh ra, nhận anh làm cha có được không?"

"Anh sẽ đối xử rất tốt với nó."

"Dù sao, em lựa chọn liên lạc với anh, đây là cơ hội duy nhất em dành cho anh."

Sau khi mang thai, cơ thể tôi đau nhức.

Sở Vân đang mát-xa bắp chân cho tôi, nhìn đôi môi đỏ mọng của tôi, nhịn không được định hôn lên.

Đúng lúc này, một con d.a.o kề vào cổ Sở Vân.

Tôi ngước nhìn Hoắc Tranh đang cười lạnh, hắn nhìn tôi.

"Tiểu Cảnh, lâu rồi không gặp."

"Vậy, người đàn ông hoang dã này là ai?"

Hoắc Tranh kéo tôi dậy, sau đó nhìn Sở Vân, như đang nhìn một con kiến.

"Bảo bối, em thích tiền đến thế."

"Hắn nghèo như vậy, em vẫn ở chỗ này..."

"Xem ra hắn rất đặc biệt."

Chẳng phải là do thế lực của Hoắc Tranh quá lớn sao.

Tôi căn bản không dám sống ở thành phố A!

Hoắc Tranh trực tiếp túm tóc Sở Vân, ấn anh ta xuống bàn đá.

Một con d.a.o lạnh dán vào mặt Sở Vân, sau đó một nhát đ.â.m vào lòng bàn tay anh ta.

Anh ta kêu thét dữ dội.

Tôi không kìm được toát mồ hôi lạnh, trực tiếp khuyên Hoắc Tranh.

"Hoắc Tranh! Không liên quan đến anh ấy!"

"Tôi không muốn hại người!"

Tôi khóc lóc nắm c.h.ặ.t t.a.y Hoắc Tranh.

"Hoắc Tranh... đừng như vậy, tôi sợ."

"Em cầu xin cho hắn?"

Hoắc Tranh nhìn chằm chằm tôi.

"Vậy em có thích hắn không?"

Tôi điên cuồng lắc đầu, chủ động hướng tuyến thể về phía Hoắc Tranh.

"Không thích... không thích."

"Anh ấy còn không xứng làm chó của tôi, tôi thích người như anh!"

Hoắc Tranh kéo tôi vào chiếc Maybach.

Bắt tôi quỳ xuống.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo.

"Bảo bối... tôi yêu em như vậy."

"Sao em lại có thể bỏ trốn?"

Tôi gửi cho Sở Vân một tin nhắn, đưa tài sản cho anh ta, coi như bồi thường và bù đắp.

 

 

back top