Máy bay hạ cánh, chú Tăng cung kính mở cửa xe cho tôi: “Ông chủ, cậu muốn về căn hộ riêng hay biệt thự cũ của Hoắc gia?”
Nhớ ra dự án ở Bắc thành còn vài vấn đề cần bàn với ông nội, tôi đáp: “Về biệt thự cũ đi.”
Cơn gió đêm se lạnh cuốn đi sự mệt mỏi của tôi. Tôi đang dựa vào ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên một tiếng “RẦM!” lớn vang lên.
Chiếc xe chấn động dữ dội, một tiếng rít chói tai nổi lên, sau đó tông vào rào chắn ven đường.
Chú Tăng cuống quýt: “Xin lỗi ông chủ, cậu không sao chứ?”
Tôi có chút khó chịu, mặt lạnh lùng: “Chuyện gì thế này?”
Chú Tăng vội vàng xuống xe kiểm tra.
Tôi nhìn qua cửa kính, thấy một người mặc đồng phục shipper màu vàng ngã sõng soài trên đất.
Chú Tăng vừa định đỡ người đó dậy, thì người kia đột nhiên bật dậy, cố gắng lách qua chú Tăng để chuồn đi, ngay cả chiếc xe điện đổ cạnh đó cũng không cần.
Chú Tăng từng là lính thời trẻ, thân thủ tuyệt hảo, thấy vậy liền bước dài một bước, rồi dùng chiêu quật vai khống chế được kẻ định bỏ trốn.
Chú Tăng áp người đó trở lại: “Ông chủ, chính cậu nhóc này chạy xe điện vượt đèn đỏ cắt ngang đường, tông vào xe chúng ta. Cậu ta hoàn toàn có lỗi. Ngài xem, báo cảnh sát hay giải quyết riêng?”
Tôi vừa đi công tác về rất mệt, định vứt lại một câu bảo chú Tăng tự xử lý là xong.
Nhưng khi người đó bị áp tới, tôi vô tình liếc nhìn một cái.
Chính cái liếc nhìn không chủ ý này đã lập tức khắc sâu vào lòng tôi.
