Từ vành tai hôn l.i.ế.m dọc xuống, cơ thể tôi càng lúc càng nóng ran. Dù muốn phản kháng nhưng lại chiều theo sự vuốt ve của bàn tay cậu ta, nhưng vẫn không cam lòng.
“Ê, cậu dừng tay, tôi mới là kim chủ, cậu đừng quá đáng… á, cẩn thận, cậu…”
“Được rồi anh trai, tôi sẽ rất dịu dàng.” Lan Dao miệng thì đồng ý, nhưng hành động lại càng lúc càng hung bạo.
“Tên khốn, bọn cho vay nặng lãi không c.h.é.m c.h.ế.t tôi thì cậu cũng sẽ c.h.é.m c.h.ế.t tôi, cậu nhẹ một chút thôi…”
“Anh trai ngoan, tình lang của tôi, tôi yêu thương anh như vậy mà anh lại muốn c.h.é.m c.h.ế.t tôi sao, người ta buồn quá, phải ôm ôm hun hun mới dỗ được nha.” Nói rồi lại tăng thêm lực ở tay.
“Cầu xin cậu nhẹ một chút, tôi chịu không nổi nữa…”
“Á, tôi sai rồi…”
Tôi từ chỗ phản kháng lúc ban đầu, đến thỏa hiệp, rồi sau đó là cầu xin.
Trước khi ngất đi, tôi có chút hối hận.
Mẹ kiếp, bỏ ra mấy triệu nuôi một ông tổ, còn bị ông tổ này ăn sạch sành sanh.
Tôi còn mặt mũi nào ở A Thị nữa không?
Nhưng mà phải nói, tên khốn này kỹ thuật quả thật không tồi.
Sướng rên người.
Đúng là một đêm đầy đam mê, hỗn loạn và kích thích.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi ngây người nhìn phòng ngủ lộn xộn một lúc lâu.
Không thể tin được, tôi cứ thế bị con chim hoàng yến mình nuôi phản công một cách triệt để.
Quan trọng là còn khiến tôi sướng.
Quá mất mặt.
Để tránh bị chế giễu, tôi tranh thủ lúc Lan Dao chưa tỉnh, chạy mất.
Đúng vậy, tôi là một kim chủ mà lại phải chạy trốn khỏi chính căn nhà của mình, để con chim hoàng yến nằm trên giường tôi ngủ khì.
Trong thời gian ngắn, tôi không muốn đối mặt với Lan Dao, nên tôi dứt khoát đi công tác nước ngoài, tiện thể có thể từ chối buổi xem mắt mà ông nội đã sắp xếp cho tôi.
Tôi ở nước ngoài một tuần, Lan Dao không chủ động gọi điện cho tôi.
Nghĩ đến việc bị cậu ta phản công, tôi cũng không muốn chủ động liên lạc với cậu ta.
Cứ thế chúng tôi mất liên lạc một tuần, không biết trong tuần này cậu ta đã làm những gì.
Là một kim chủ, tôi rất tức giận vì sự không biết điều của cậu ta.
Điều này khiến tôi, một kim chủ, mất hết thể diện.
Tức giận thì tức giận, nhưng nhớ đến ngày sinh nhật trên thẻ căn cước của cậu ta, tôi vẫn chọn mua cho cậu ta một chiếc đồng hồ làm quà sinh nhật.
Kết quả khi về đến căn hộ thì lại hụt hẫng.
Hôm tôi đi công tác đã dặn chú Tăng giúp cậu ta chuyển đồ đến căn hộ của tôi, để cậu ta đến ở cùng tôi.
Chú Tăng nói là cậu ta đã chuyển đến rồi.
Nhưng giờ người đâu? Con chim hoàng yến tự do bay nhảy của tôi đâu rồi?
