CHIM HOÀNG YẾN CỦA KIM CHỦ LÀM TINH

Chương 12

Mười phút sau, chú Tăng lúng túng giải thích: “Cậu Lan Dao đã về lại căn nhà thuê cũ của cậu ấy.”

Gặp được cậu ta đúng là khó khăn, tôi là một ông chủ lớn bao nuôi một tình nhân nhỏ, kết quả tình nhân nhỏ này lại còn ra vẻ hơn cả tôi.

“Không phải tôi bảo chú giúp cậu ta chuyển nhà rồi sao, sao lại quay về?”

“Dạ đã chuyển rồi, nhưng căn nhà bên đó cậu ấy chưa trả, hình như là đang đợi ai đó. Giờ tôi đi đón cậu ấy về nhé?”

Tôi bực mình: “Tôi tự đi, tôi muốn xem cái nơi quỷ quái đó có gì mà cậu ta luyến tiếc.”

Chiếc xe từ trung tâm thành phố phồn hoa càng lúc càng đi vào nơi hẻo lánh, cuối cùng dừng lại bên ngoài một con hẻm nhỏ hẻo lánh và bẩn thỉu.

“Đến rồi à?” Tôi nghi ngờ.

Chú Tăng cười gượng: “Dạ không thưa ông chủ, ở khu thành phố trong làng này có rất nhiều công trình xây dựng trái phép, đường hẹp, phía trước xe không vào được, đoạn đường còn lại chỉ có thể đi xe máy hoặc đi bộ. Hay là ngài cứ đợi ở đây, tôi đi gọi cậu ấy ra.”

Nhìn con hẻm nhỏ vừa mới mưa xong, dưới ánh đèn đường mờ ảo là một bãi bùn lầy, tôi thấy mình thật sự điên rồi mới nửa đêm lặn lội đến cái nơi quỷ quái này.

“Thôi, đã đến rồi thì đi cùng chú luôn.”

Bên trong con hẻm vừa nhỏ vừa lộn xộn, chú Tăng cẩn thận dẫn đường cho tôi: “Ông chủ, tòa nhà tự xây tường ngoài màu xanh nhạt ở phía trước chính là nhà cậu ấy, cậu ấy ở lầu hai, phòng 201.”

“Được rồi, chú đợi ở dưới đi, tôi tự lên.”

Tôi sờ vào chiếc hộp quà trong túi áo, còn mười phút nữa là đến mười hai giờ, cậu ta sắp tròn hai mươi tuổi rồi.

Đứng trước cửa phòng 201, tôi đang định gõ cửa thì phát hiện cửa đang mở, chỉ khép hờ.

Bên trong vọng ra giọng một cô gái: “Cậu biết tôi thích cậu mà, từ hồi còn đi học tôi đã thích cậu rồi. Bây giờ tôi chỉ hỏi cậu một câu thôi, cậu có muốn quen tôi không?”

Nhìn qua khe cửa, tôi thấy mặt Lan Dao đỏ bừng, cái miệng thường ngày lanh lợi trước mặt tôi giờ lại lắp bắp: “Bối Bối, chúng ta không cùng một thế giới, cậu đừng nói những lời này nữa.”

Cô gái xông lên ôm chầm lấy cậu ta, cậu ta hoảng loạn lùi lại, nhưng lại sợ cô gái ngã nên theo bản năng đưa tay ôm lấy eo cô gái.

Tôi vô thức nghiến chặt răng, một cước đạp tung cửa phòng 201, bước đến kéo cô gái ra khỏi vòng tay cậu ta, rồi chỉnh lại cổ áo cậu ta: “Khuya rồi, về nhà với tôi.”

Nói xong, tiện tay nắm lấy bàn tay cậu ta.

 

 

back top