Kết quả đến tối, tôi "đẹp" đến mức ngất xỉu.
Bị cảm sốt 40 độ, tôi hằn học gọi điện cho Lan Dao: “Về đây thu xác tôi đi, kim chủ đại nhân của cậu sắp c.h.ế.t rồi. Lần này tôi bị bệnh là do hai anh em cậu phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.”
Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy mình được ai đó đỡ dậy, đút cho ăn bát cháo nóng hổi.
Con người khi bị bệnh thì rất yếu đuối.
Tôi sống một mình trong căn hộ này đã lâu như vậy, chưa từng có ai nấu ăn cho tôi.
Nhưng bây giờ lại có người nấu cháo cho tôi, tôi rất cảm động.
Khoảnh khắc này cuối cùng cũng khiến tôi có cảm giác về một gia đình lần đầu tiên sau bao nhiêu năm.
Tôi cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Lan Dao, đột nhiên tôi rất muốn sau này mỗi ngày đi làm về đều có thể nhìn thấy cậu ta.
Tôi chống cơ thể ốm yếu lấy hộp quà trên tủ đầu giường đưa cho Lan Dao: “Vốn định tặng cậu vào sinh nhật lần trước, cứ thế mà trì hoãn đến bây giờ, cậu có thích không?”
Lan Dao mở hộp, mắt sáng rực: “Đồng hồ Cartier, anh ra tay thật hào phóng. Tôi lớn chừng này chưa từng nhận được món quà nào đắt tiền như thế này, cảm ơn anh.”
Nói xong, cậu ta cúi đầu hôn một cái lên khóe môi tôi.
Tim tôi đập thình thịch không kiểm soát.
Biết thế một chiếc đồng hồ đổi được một nụ hôn, tôi nên mua thêm vài cái nữa.
Khụ khụ!
Mấy ngày bị bệnh này là những ngày tôi và Lan Dao hòa hợp nhất.
Cậu ta không những giặt giũ nấu cơm cho tôi, ngay cả nói chuyện cũng không còn bật lại tôi nữa.
Một người bạn thân từ nước ngoài về, mấy người bạn rủ nhau tổ chức tiệc đón gió tẩy bụi cho cậu ta.
Để cảm ơn Lan Dao đã chăm sóc tôi mấy ngày nay, tôi quyết định đưa cậu ta đi dự buổi họp mặt bạn bè của tôi.
