CHIM HOÀNG YẾN CỦA KIM CHỦ LÀM TINH

Chương 22

Ăn cơm xong, Lan Dao thần bí bịt mắt tôi, dẫn tôi đến phòng khách.

“Sao lại bịt mắt, lại muốn phản công à?”

Cậu ta cắn vào tai tôi: “Trong đầu anh ngoài mấy thứ bậy bạ đó ra không thể nghĩ đến cái gì khác sao, tôi muốn tặng anh một bất ngờ, được rồi, mở mắt ra đi.”

Tôi từ từ mở mắt, đập vào mắt là một bức vẽ chì.

“Cậu vẽ sao?” Tôi rất bất ngờ.

“Đúng vậy, mấy ngày nay anh ở bệnh viện, tôi ngủ một mình không được nên nghĩ đến sinh nhật anh sắp đến không biết tặng quà gì, nên vẽ tặng anh một bức chân dung bằng chì, anh có thích không?”

Tôi vui mừng ôm chặt lấy cậu ta: “Thích, từng nét bút này đều là tôi trong mắt cậu, tôi rất thích. A Dao, tôi yêu cậu, chúng ta ở bên nhau mãi mãi, trọn đời không chia lìa được không?”

Lan Dao không trả lời, nhưng cậu ta chủ động hôn tôi, không cho phép phản kháng mà đè tôi xuống giường.

Ngày hôm sau tôi tỉnh dậy, Lan Dao đã biến mất.

Hành lý của cậu ta cũng không còn.

Cậu ta còn chuyển ba trăm vạn vào thẻ của tôi, trả lại tiền cho tôi.

Thậm chí còn để lại một tờ giấy mắng tôi: Tên khốn, anh cứ sống cô đơn đến già đi, ông đây quyết không làm kẻ thứ ba, tạm biệt!

Như một cú trời giáng, tôi suýt chút nữa tức đến ngất xỉu.

Cậu ta vẫn chạy rồi, hóa ra tối qua là đang dỗ dành tôi.

Tên tiểu vương bát đản, để tôi bắt được xem tôi xử lý cậu thế nào.

Cái gì mà quyết không làm kẻ thứ ba, tôi lấy đâu ra kẻ thứ ba để cậu ta làm, từ đầu đến cuối tôi chỉ có một mình cậu ta.

Trần Oánh cũng gọi điện đến mắng tôi: “Chúng ta đã nói rõ là chỉ đối phó với gia đình thôi, sao anh lại nuốt lời còn tự ý hành động, chưa hỏi ý kiến tôi đã tuyên bố đính hôn? Anh quá đáng lắm.”

Tôi vốn đã bực bội vì không tìm được Lan Dao, nghe lời này lại càng bực hơn: “Nói là đính hôn với cô à, vợ tôi còn chạy mất rồi tôi không rảnh mà quan tâm cô.”

Đầu dây bên kia im lặng hai giây, rồi phản ứng lại.

“Vậy anh xem tin tức đi, chắc là ý của các bậc trưởng bối, trực tiếp tuyên bố chúng ta đính hôn vào tuần sau. Tôi nói trước với anh, tôi sẽ không đến, anh tự lo liệu đi.”

Tôi nhìn lướt qua tin nóng trên Weibo: Ảnh hậu Trần Oánh và Tổng giám đốc Tập đoàn Chính Tụng Hoắc Minh Trinh sắp thành đôi, tổ chức lễ đính hôn vào tuần sau.

Tôi bảo chú Tăng phái người đi tìm, rồi đến bệnh viện một chuyến.

Vừa đến cửa phòng bệnh tôi đã nghe thấy giọng ông nội đầy khí thế: “Không dùng thuốc mạnh không được, thằng nhóc đó hiếu thảo, chỉ có giả bệnh nó mới chịu thỏa hiệp.”

Anh họ không đồng tình: “Ông làm vậy không đúng chút nào, nó kính trọng ông như vậy mà ông lại lợi dụng lòng hiếu thảo của nó, làm thế không tốt.”

Ông nội gầm lên: “Thế ông có cách nào khác không, hai thằng đàn ông ở bên nhau thì tính sao, phải cắt đứt, tốt cho cả hai.”

Anh họ cũng tức giận: “Nhưng làm như vậy không chỉ làm tổn thương em trai mà còn làm tổn thương cô gái vô tội kia nữa, gả cho một người đàn ông không yêu mình thì cả đời coi như xong rồi.”

 

 

back top