Đến ngày thứ ba, tôi cuối cùng cũng được phép vào phòng bệnh.
Ông nội vẫn đang thở oxy, mặt tái nhợt, trông như sắp lìa đời.
Tôi sợ một cú sốc nữa, ông sẽ đi luôn.
Thế nên những lời thú nhận đã chuẩn bị sẵn, đến miệng lại không thể nói ra.
“Minh Trinh à, con muốn lấy mạng ông nội đúng không? Sao con lại trở nên như thế này? Từ nhỏ đến lớn ông chưa từng dạy con như thế, con làm ông thất vọng lắm.”
Những lời này như một con d.a.o đ.â.m vào tim tôi.
Từ nhỏ đến lớn, ông nội luôn nói tôi là niềm tự hào của ông, nhưng bây giờ ông lại nói ông rất thất vọng.
“Con xin lỗi ông nội, là lỗi của con, ông đừng giận quá mà hại sức khỏe.”
Ông nội nước mắt giàn giụa: “Con trở nên như thế này, ông c.h.ế.t cũng không còn mặt mũi nào gặp bố mẹ con. Minh Trinh, nói cho ông biết con chỉ là chơi đùa thôi đúng không, con vẫn sẽ kết hôn sinh con, trở thành một người thừa kế đủ tiêu chuẩn chứ?”
Tôi muốn thú nhận, nhưng đôi mắt đục ngầu của ông nội khiến tôi không thể mở lời.
“Đúng vậy ông nội, con ở bên cậu ta chỉ là tìm kiếm sự mới lạ. Cậu ta chỉ là tình nhân nhỏ con bao nuôi thôi, chúng con đã nói rõ là con kết hôn rồi sẽ cắt đứt, ông đừng tức giận.”
Ông nội hài lòng gật đầu: “Như vậy là tốt rồi, người trẻ tuổi thích chơi không sao, nhưng phải biết chừng mực. Con đi đi.”
Tôi thất thần bước ra khỏi phòng bệnh, anh họ đưa cho tôi một hộp cơm: “Cái này là cậu nhóc đi cùng em mấy hôm nay ở bệnh viện nhờ anh đưa cho em, còn bảo anh nói với em là cậu ấy sẽ không làm khó em.”
Nghe vậy tim tôi đập thót lên, “Cậu ấy đâu? Cậu ấy đến từ lúc nào?”
“Mới đi. Cậu ấy đến từ lâu rồi, thấy em nói chuyện với ông nội nên đợi ở ngoài cửa, kết quả em ra cậu ấy lại đi luôn, kỳ lạ thật.”
Trong lòng tôi rất hoảng loạn.
Cậu ấy có phải đã nghe thấy lời tôi nói không, chắc chắn là đã nghe thấy rồi.
Đuổi xuống lầu thì đã không còn thấy bóng người.
Gọi điện thoại không nghe máy, tôi chạy đến căn nhà thuê của cậu ta tìm, người cũng không có.
Tôi tìm cậu ta cả ngày bên ngoài, khi về đến căn hộ thì đèn lại sáng.
Lan Dao mặc tạp dề bước ra từ nhà bếp, thấy tôi thì than phiền: “Sao về muộn vậy, thức ăn sắp nguội hết rồi.”
Trái tim căng thẳng suốt một ngày cuối cùng cũng được thả lỏng, tôi lao tới ôm chặt lấy cậu ta, có chút nghẹn ngào: “Tôi còn tưởng cậu chạy rồi, không cần tôi nữa.”
Lan Dao vỗ về lưng tôi an ủi: “Tôi sẽ không bỏ anh đâu, anh tuy nóng nảy, khó chiều, nhưng được cái đẹp trai lại hào phóng, kim chủ như anh tìm đâu ra, tôi không đi đâu. Trừ khi anh kết hôn hoặc đuổi tôi đi.”
“Vậy Hoắc Minh Trinh, anh sẽ kết hôn sao?”
Tôi lắc đầu: “Tôi không kết hôn, cậu nghe thấy cuộc trò chuyện của tôi với ông nội đúng không? Xin lỗi, tôi không nên nói như vậy, lúc đó tôi chỉ nghĩ là đối phó với ông nội trước, đợi ông khỏe lại rồi sẽ nói sau, tôi sợ ông chịu không nổi mà đi luôn, cậu đừng giận được không. Cho tôi chút thời gian, tôi sẽ nói rõ ràng với ông nội, người tôi thích là cậu.”
Lan Dao không cãi vã, không làm ầm ĩ: “Ừm, tôi hiểu hết, tôi tin anh, đợi ông nội anh khỏe lại rồi nói sau đi, đừng để người già tức giận mà hại sức khỏe.”
Tôi vẫn cảm thấy bất an: “Vậy cậu thề đi, cậu sẽ không bao giờ rời xa tôi.”
“Được, tôi thề, chỉ cần anh không chạm đến giới hạn của tôi, tôi sẽ không rời xa anh.”
Có được lời cam đoan, tôi hôn nhẹ lên khóe môi cậu ta, trán chúng tôi chạm vào nhau, ôm chặt lấy nhau.
