Đêm khuya, biệt thự cũ của Hoắc gia đèn đuốc sáng trưng. Tôi dặn dò chú Tăng: “Đợi tôi ở đây, lát nữa tôi ra ngay, chú trông chừng đừng để cậu nhóc này chạy lung tung.”
Chú Tăng gật đầu. Lan Dao nghe thấy thì la lên: “Yên tâm, tôi không chạy đâu. Chỉ vì anh giúp tôi trả hơn hai trăm vạn nợ nặng lãi, nên dù anh có chạy tôi cũng tìm đến tận cửa. Bây giờ anh là kim chủ lớn của tôi, yêu anh, anh trai.”
Cái tính cách của cậu nhóc này đúng là phí hoài gương mặt này, không hợp chút nào.
Trong phòng khách, ông nội vẫn đang đợi tôi, tay cầm một xấp ảnh xem rất chăm chú.
“Minh Trinh về rồi à, mau qua đây xem này. Mấy cô gái này đều là ông tỉ mỉ chọn lựa, cả ngoại hình, học vấn lẫn gia thế đều rất xứng với con. Con xem có thích ai không.”
Nhớ đến Lan Dao đang ở trong xe, tôi có chút chột dạ.
“Ông nội, công ty hai năm nay đang mở rộng kinh doanh, con đâu có tâm trạng yêu đương? Chuyện này để sau đi ạ.”
Ông cụ không dễ bị lừa: “Con đã hai mươi tám tuổi rồi, ông không bắt con kết hôn ngay, nhưng ít nhất con cũng phải gặp mặt tìm hiểu người ta xem sao, biết đâu lại hợp nhãn.”
“Để sau đi ạ.”
Ông nội bàn về dự án Bắc thành một lúc, tôi đứng dậy đi ra ngoài.
Ông nội khó hiểu gọi tôi lại: “Giờ này rồi, còn về cái căn hộ nát của con làm gì?”
Lan Dao còn ở trên xe, tôi chắc chắn không thể ở lại.
“Ông nội, mai con còn có cuộc họp, ở căn hộ gần hơn.”
Ông già lẩm bẩm chửi rủa: “Cút đi, mang mấy cái ảnh này theo. Xem xem đứa nào hợp mắt, mấy hôm nữa ông sắp xếp gặp mặt, không được phép từ chối.”
Cầm xấp ảnh về xe, tôi còn chưa kịp nhìn đã quăng lên ghế.
Lan Dao tò mò cầm lên xem, kết quả mắt cậu ta sáng rực lên: “Ôi trời!”
Sợ đến nỗi tay lái của chú Tăng suýt lệch hướng.
“Cậu la cái gì?” Tôi không vui trừng mắt nhìn cậu ta.
