CHIM HOÀNG YẾN CỦA KIM CHỦ LÀM TINH

Chương 4

Bọn cho vay nặng lãi đã đi, cậu ta cảm thấy mình lại "ổn" rồi, thái độ trở nên vô cùng hời hợt.

Tôi không nói, cậu ta cũng làm câm.

Đến lần thứ ba cậu ta liếc xéo tôi, tôi liền túm tóc cậu ta, kéo sát lại gần: “Dám liếc xéo tôi lần nữa, tin tôi móc mù đôi mắt đẹp đẽ này của cậu không?”

Người đó giật đầu muốn thoát khỏi sự kiểm soát của tôi, không thành công thì lại đổi giọng: “Được rồi anh, tôi không dám nữa, anh bỏ tay ra đi, anh làm tôi đau.”

Tên tiểu vương bát đản này thật hoang dã, thú vị đấy.

Tôi không buông tay, giọng lạnh lùng: “Tên gì, bao nhiêu tuổi?”

“Lan Dao, hai mươi tuổi.” Nói rồi, sợ tôi không tin, cậu ta còn móc thẻ căn cước ra cho tôi xem.

Tôi cầm thẻ căn cước liếc mắt một cái, còn khoảng mười ngày nữa là tròn hai mươi tuổi.

“Tuổi còn trẻ sao lại nợ nặng lãi? Tổng cộng nợ bao nhiêu?”

Lan Dao nhún vai: “Vì thiếu tiền nên vay online thôi, vay online hết rồi lại vay nặng lãi. Ban đầu nợ hơn tám mươi vạn, giờ lãi mẹ đẻ lãi con đã lên đến hơn hai trăm vạn rồi.”

Tôi thắc mắc: “Cậu là một ‘cậu ấm’ lông bông, cần nhiều tiền vậy làm gì?”

Gương mặt vốn phóng túng của Lan Dao lạnh đi, chửi thề một câu: “Liên quan gì đến anh.”

Đúng là không liên quan đến tôi, nhưng cậu ta may mắn lọt vào mắt tôi. Tôi không phải loại người keo kiệt như Chu Bạt Bì - (nhân vật địa chủ bóc lột nổi tiếng).

Đã muốn giữ người lại, ném tiền là cách hiệu quả nhất.

“Khoản nợ nặng lãi và vay online tôi sẽ giúp cậu trả hết, nhưng với điều kiện sau này không được phép đụng vào chúng nữa, nếu không tôi sẽ c.h.ặ.t t.a.y cậu.”

Mắt Lan Dao sáng lên, nhìn tôi như nhìn một kẻ ngốc lắm tiền nhiều của: “Anh nói thật không? Hơn hai trăm vạn đấy, anh thật sự giúp tôi trả hết sao?”

Tôi gật đầu, đồng thời cảnh cáo cậu ta: “Tôi thích gương mặt của cậu, sau này cậu ở bên cạnh tôi, cho đến khi tôi chán. Tôi có thể cho cậu mọi thứ cậu muốn, nhưng cậu cũng phải nhớ rõ thân phận của mình, không được tơ tưởng những thứ không thuộc về mình, và mối quan hệ của chúng ta không được để người thứ ba biết.”

Mặc dù tôi thấy cậu ta thuận mắt, nhưng là người thừa kế của Hoắc gia, tôi không thể không kết hôn và sinh con.

Tôi hy vọng mối quan hệ của chúng tôi chỉ là tiền bạc thuần túy, không mong cậu ta vượt quá giới hạn.

Lan Dao nhìn tôi một lúc rồi cười: “Bao nuôi à? Cho hỏi trước một câu, anh đã kết hôn chưa?”

“Chưa.” Tôi không biết tại sao cậu ta hỏi vậy, nhưng vẫn trả lời.

Cậu ta hài lòng gật đầu: “Vậy được, từ nay anh chính là kim chủ lớn của tôi.”

 

 

back top