Đình Ngọc nhanh chóng rũ mắt xuống, không đối diện với Lộ Đình.
Sắc mặt Alpha trầm đến mức đáng sợ, đáy mắt cuồn cuộn cơn lốc áp lực, giọng nói khàn khàn gần như ma sát màng nhĩ: "Em nghĩ tôi bỏ xuống hết thảy để đến nơi này, hao phí suốt ba năm thời gian... cũng chỉ là nhất thời hứng khởi, tâm huyết dâng trào sao?"
Môi Đình Ngọc khẽ mấp máy: "Lộ Đình, anh không phải không thể thiếu tôi... Có lẽ anh vẫn sẽ chán ghét tôi, sẽ rời đi một ngày nào đó."
Lộ Đình đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu. Lực ban đầu rất mạnh, nhưng khi thấy Đình Ngọc nhíu mày, anh chợt nới lỏng.
Anh gần như nghiến răng nói: "Đình Ngọc, ngay cả con cái của em, tương lai cũng sẽ lớn lên, sẽ có người yêu riêng, rồi sẽ rời xa em. Chỉ có tôi... chỉ có tôi sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh em."
Nhưng Đình Ngọc vẫn lắc đầu, khóe môi thậm chí kéo ra một độ cong cực nhạt, cực mỏi mệt.
Giọng điệu ôn nhu nhưng nói ra lời cực kỳ bạc bẽo: "Không, anh sẽ không. Tôi trước nay... đều là người bị bỏ rơi."
Khoảnh khắc đó, Lộ Đình chỉ cảm thấy một cảm giác bất lực thấu xương mạnh mẽ quật vào trái tim.
Anh đã từng cho rằng, chỉ cần tìm thấy Đình Ngọc, thì luôn có cách để vãn hồi.
Anh sẽ đối xử với cậu thật tốt, yêu thương hết mực, gấp bội bồi thường tất cả những thiếu sót trong quá khứ.
Anh sẽ dùng hết quãng đời còn lại để yêu cậu, yêu đến mức đủ để che phủ mọi vết thương và đau đớn.
Nhưng cho đến giờ phút này anh mới thực sự hiểu ra, mỗi cây gai đã gieo trong quá khứ, đều là nợ.
Giờ đây, quả báo đang không thiếu một phần nào, chính xác giáng xuống người anh.
Omega của anh sẽ phải chấp nhận nụ hôn của anh vì áp lực, sẽ lên giường cùng anh, nhưng rốt cuộc sẽ không bao giờ thực sự tin tưởng anh, càng sẽ không dỡ bỏ phòng tuyến trong lòng.
Mấy ngày nay họ nhìn như gần gũi, kỳ thực lại xa vời.
Đình Ngọc sớm đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị anh rời bỏ bất cứ lúc nào.
Cái sự tỉnh táo, gần như tê liệt trong dự đoán đó, còn khiến người ta nghẹt thở hơn bất kỳ cuộc cãi vã hay nước mắt nào.
Lộ Đình chỉ cảm thấy trong lòng buồn đến phát đau, một sự chua xót và khổ sở không kiềm chế được gần như muốn phá tung lồng n.g.ự.c mà thoát ra.
Nếu mổ tim ra có thể cho Đình Ngọc thấy được thành ý của anh, anh sẽ không chút do dự mà động thủ.
Nhưng anh còn có thể trách ai?
Tất cả những điều này, đều là tự làm tự chịu.
Anh chợt nhớ tới, Đình Ngọc ngày xưa, khi không nhận được nửa điểm hồi đáp nào từ anh, có phải cũng khổ sở như vậy không? Có phải cũng... đau như vậy không?
Đình Ngọc dường như nhận ra sự đau đớn gần như muốn tràn ra trong mắt Lộ Đình, ngữ khí chậm lại một chút, thông cảm mở lời: "Tôi không phải không tin sự chân thành của anh lúc này... Chỉ là, Dung Gia theo anh lâu như vậy, không phải cũng có kết cục như thế sao? Lộ Đình, chúng ta hảo tụ hảo tán đi."
Khu E không phải là nơi tốt đẹp để ở, Đình Ngọc biết Lộ Đình từ bỏ cuộc sống ở Đế đô để đến đây quả thực rất chấn động, nhưng chỉ dựa vào điều này, cậu đã từng trao tim đi một lần, không muốn lại bị chà đạp lần thứ hai.
Lộ Đình đột nhiên ngẩng đầu: "Tôi và Dung Gia?"
Anh nhất thời nghẹn lời, mọi chuyện trong quá khứ cuồn cuộn ùa về.
Rốt cuộc trước kia anh đã làm những chuyện khốn nạn gì?
Lộ Đình duỗi tay ấn vai Đình Ngọc, đầu ngón tay vô thức dùng sức, ánh mắt trịnh trọng: "Tôi và Dung Gia trước nay căn bản không có gì hết. Tôi là một tên khốn nạn... Tôi đã từng oán hận trong lòng, cố ý lấy hắn ra chọc tức em, nhưng tôi chưa từng chạm vào hắn, một lần cũng không có."
Đình Ngọc: "... Nhưng mẹ nói, anh đã từng muốn cưới hắn."
Yết hầu Lộ Đình khó khăn lăn xuống, giọng nói khàn khàn: "Đúng, thời trẻ tôi quả thật từng qua lại với hắn... Nhưng đó chẳng qua là bồng bột thiếu niên, là theo nhu cầu mà thôi. Tôi chưa từng thích hắn."
"Khi đó cha vừa mất, tôi một lòng muốn rời khỏi nhà để chứng minh bản thân, nhưng mẹ c.h.ế.t sống không đồng ý, cứ nhất quyết muốn tôi kết hôn... Tôi mới đi hỏi Dung Gia có nguyện ý kết hôn với tôi không, chỉ là trên hình thức. Hắn từ chối, sau đó tôi liền không đi tìm hắn nữa. Sau này tôi trở về, ngược lại là hắn chủ động liên hệ tôi."
Dung Gia quả thực đã mượn mối tình cũ đó vớt được không ít lợi ích từ nhà họ Lộ. Lộ Đình luôn cảm thấy, nếu đã lợi dụng lẫn nhau, thì ai cũng không nợ ai.
Đình Ngọc lặng lẽ nhìn anh, cảm xúc dưới đáy mắt phức tạp, giống như đang nhìn một người vừa quen thuộc lại vừa xa lạ: "Anh so với tôi tưởng tượng... còn đáng ghét hơn."
Lộ Đình cúi đầu, bờ vai hơi sụp xuống, giọng nói khàn đến gần như vỡ vụn: "Tôi xin lỗi."
________________________________________
Hôm nay Đàm Húc thấy Lộ Đình không vội vã về nhà như thường lệ, mà đang tựa vào cửa sổ thất thần, không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Hôm nay không có công vụ cần xử lý sao? Sao anh còn chưa vội về bên vợ?"
Lộ Đình liếc hắn một cái, không lên tiếng.
"Không phải anh và người nhà đang ở chung rất tốt sao?"
Lộ Đình túm lấy vật trang trí trong tầm tay ném tới. Đàm Húc một tay tiếp được, đặt lại trên bàn: "Không phải, anh buồn bực cái gì thế?"
Lộ Đình trầm mặc một lát, thấp giọng hỏi: "Có chỗ nào uống rượu được không?"
Hai Alpha ngồi trong phòng riêng, cách đó không xa sàn nhảy đang nhốn nháo, ánh đèn lóa mắt.
Mông Đàm Húc còn chưa ngồi nóng, ánh mắt đang lưu luyến trên những vòng eo uốn éo và đôi chân dài, lại thấy Lộ Đình đột nhiên đứng dậy, cau mày "Rầm" một tiếng đóng sầm cửa lại.
"Sao mà ồn ào thế! Nói chuyện cũng không nghe rõ."
Đàm Húc: "................"
Đại ca, đây là quán bar.
Lộ Đình nhét một ly rượu mạnh vào tay Đàm Húc, chạm cốc thật mạnh với hắn: "Cậu biết không? Hiện tại tôi trong lòng đặc biệt khó chịu... À, cậu không biết, cậu còn chưa có Omega."
Rượu vừa đến miệng Đàm Húc, hắn cứng họng, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười: "Vậy anh, người có Omega, làm ơn nói xem, vợ anh làm gì anh?"
"Vợ tôi thật sự đặc biệt ngoan... Em ấy trước kia đối với tôi đặc biệt tốt, vì tôi mà học xuống bếp, mỗi ngày thay đổi món nấu cơm cho tôi, quan tâm tôi ấm lạnh..."
Tiếp theo suốt nửa giờ, Đàm Húc bị buộc phải nghe Lộ Đình kể lể đủ mọi điều tốt đẹp của vợ anh ta ngày xưa.
"Cho nên chính là vợ anh bây giờ đối với anh không tốt, anh trong lòng không cân bằng?"
Lộ Đình bĩu môi: "Thật ra cũng không phải... Tôi trước kia rất khốn nạn, làm em ấy tan nát cõi lòng. Tôi biết không thể quay lại ngay lập tức, nhưng tôi chính là khó chịu... Em ấy nghi ngờ thành ý của tôi."
Đàm Húc cố gắng hồi tưởng lại đống thông tin vừa rồi, thử sắp xếp: "Không phải, vừa rồi anh không cũng nói đây không phải chuyện một sớm một chiều sao? Chờ vợ anh nhìn thấy thành ý của anh, không phải là được rồi sao?"
Lộ Đình rót nửa chai rượu xuống, lắc đầu: "Cậu không hiểu... Vấn đề căn bản giữa tôi và vợ tôi, căn bản không phải vì chuyện đó."
Đàm Húc quả thực muốn phát điên: "Không phải vì chuyện đó thì anh nói với tôi nhiều như vậy làm gì?!"
Lộ Đình trừng mắt nhìn hắn: "Cậu chính là không hiểu vấn đề mấu chốt giữa chúng tôi!"
Đàm Húc thật sự bắt đầu vò đầu bứt tóc: "Tôi làm sao mà biết được! Tôi đâu phải con giun trong bụng hai người các anh!"
Lộ Đình đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc: "Hôm nay tôi nhất định phải giảng giải rõ ràng cho cậu hiểu, phục vụ! Phiền lấy cho tôi giấy và bút vào, cảm ơn!"
Đàm Húc: "................"
Ba giờ đồng hồ tiếp theo, Đàm Húc bị buộc chìm đắm trong đoạn tình sử dây dưa và lâu dài giữa Lộ Đình và Omega nhà anh ta.
Năm tờ giấy A4 bị viết chi chít, tuyến thời gian đan xen ngang dọc, vô số nhân vật phụ không nhớ tên thường xuyên lên sân khấu.
Quá trình tâm lý vừa thối vừa dài cùng sự hối hận không kịp khi hoàn toàn tỉnh ngộ bị phân tích lặp đi lặp lại.
Lộ Đình thậm chí vẽ vài sơ đồ quan hệ, mũi tên bay loạn, chấm chấm vòng vòng, giống như bảng phân tích vụ án.
Cuối cùng Lộ Đình ném bút xuống, ngón tay dùng sức ấn vào tờ giấy viết lộn xộn nhất, hốc mắt phiếm hồng, giọng nói khàn khàn hỏi: "Bây giờ cậu đã hiểu chưa?"
Đàm Húc xoa thái dương đang sưng tấy, khó khăn lắm mới chải ra một manh mối: "Cho nên anh vì sao không muốn có con?"
Cảm xúc Lộ Đình chợt hạ xuống, giống như bị rút hết sức lực. Anh cúi đầu nhìn những tờ giấy hỗn độn trên bàn: "Nhiều nguyên nhân lắm. Vợ tôi... là Omega của một mình tôi thôi. Em ấy chỉ có thể là của riêng tôi. Tôi đã sớm biết... nếu có con, em ấy sẽ dành tất cả sự ôn nhu và chú ý cho cái vật nhỏ đó... Đến lúc đó, tôi liền thực sự trở thành dư thừa..."
"Vậy anh vì sao không..."
Đàm Húc giơ tay lên, âm thầm làm động tác "Cắt phăng" nhưng không dám nói ra.
Lộ Đình kéo ra một nụ cười cực nhạt nhưng đầy trào phúng: "Tôi đã nghĩ tới rồi chứ... Nhưng cậu biết không? Căn bản không ai dám động d.a.o trên người tôi. Chỉ vì tôi là Alpha cấp S của Đế quốc, họ đều trông chờ tôi có thể để lại hậu duệ ưu tú hơn. Tôi tự mình động thủ..."
Thì có khác gì tự hủy hoại căn cơ.
"Lúc ban đầu điều kiện gia đình tôi bắt tôi ra tiền tuyến, chính là cần thiết phải cưới một Omega... Họ sợ tôi chết, ít nhất cũng phải để lại nòi giống."
Giọng anh hạ thấp, giống như phủ một tầng tro bụi: "Ngay cả chính tôi cũng không biết có thể sống sót trở về hay không... làm sao dám để lại một đứa trẻ? Vợ tôi và con cái... sau này phải sống thế nào?"
Trước khi yêu Đình Ngọc, họ đã ở tiền tuyến. Ngay cả khi đó anh còn không biết thân phận thực sự của Đình Ngọc, anh cũng thường xuyên tự hỏi cậu, sao lại dám đi cùng mình đến nơi này.
Lúc đó Lộ Đình không thể nào muốn có con.
Sau này vì có sự gây khó dễ của Chung gia, tình cảm anh và Đình Ngọc cũng không ổn định, anh lại càng không muốn có con.
Cái thứ thuốc kia không hại thân thể, anh cảm thấy không có gì. Chung Ánh có anh là được, không cần sinh vật như con cái.
Đàm Húc hoảng hốt vài giây, đầu óc giống như bị bồn cầu lấp kín hoàn toàn, rốt cuộc không thể xử lý thêm bất kỳ thông tin nào nữa.
Hắn thầm nghĩ quả nhiên là nhân vật lớn, cuộc đời người này đủ phong phú đến mức giây tiếp theo có thể xuất bản sách.
Lại thấy Lộ Đình thấy hắn không phản ứng, làm bộ lại muốn cầm lấy tờ giấy thứ nhất bắt đầu lại từ đầu.
Đàm Húc vội vàng đè anh lại.
"Hiểu rồi! Thật sự hiểu rồi! Đại ca, vấn đề của hai người quá nhiều, phải từng bước từng bước chậm rãi giải quyết!" Đàm Húc nhanh chóng đè tay anh lại, sợ anh thật sự bắt đầu lại từ đầu.
Lộ Đình ngước mắt, ánh mắt nặng nề. Đàm Húc nghẹn nửa ngày, nặn ra một câu: "Nhưng vợ anh... em ấy thật sự thích trẻ con mà."
