CHỒNG TRA ALPHA LÉN CHO TÔI UỐNG THUỐC TRÁNH THAI 4 NĂM

Chương 28: Cùng lắm thì, cứ hao tổn cả đời

Cô Kiều làm xong bữa tối thì rời đi. Lộ Đình trước đó đã nhắn tin nói sẽ về muộn. Đình Ngọc không đợi anh, tự mình ăn xong rồi đi ngủ sớm.

Cậu nghiêng người nằm trên giường, không có sự bao bọc của pheromone Alpha quen thuộc, thế mà trằn trọc hơi khó ngủ.

Thời tiết dần chuyển lạnh, Đình Ngọc ban ngày đã chú ý thấy Lộ Đình ra ngoài mặc khá phong phanh. Nửa đêm đang ngủ, cậu chợt nghe thấy động tĩnh ngoài cửa.

Mở cửa phòng, chỉ thấy Đàm Húc nửa đỡ nửa kéo Lộ Đình say đến bất tỉnh nhân sự vào nhà. Cô giúp việc cũng nghe tiếng tới hỗ trợ. Đình Ngọc vội vàng nói: "Trước đưa anh ấy vào phòng đi."

Đàm Húc sắp xếp anh lên giường. Đình Ngọc liếc nhìn người đang hôn mê trên giường, quay đầu đối với Đàm Húc nhẹ giọng nói: "Tôi nhớ cậu họ Đàm, đúng không? Cảm ơn cậu đã đưa anh ấy về. Bản thân cậu có ổn không?"

Đàm Húc xua tay, bước chân có chút lảo đảo: "Chị dâu... Tôi còn chịu được."

Đình Ngọc lập tức bảo cô giúp việc đi dọn dẹp một phòng khách trống: "Đã quá muộn rồi, tôi thấy cậu cũng uống không ít, đêm nay cứ ở lại đi."

Đàm Húc quả thật cảm thấy đầu óc choáng váng như say xe, không từ chối nữa: "... Được."

Đình Ngọc trở lại phòng, cúi người muốn giúp Lộ Đình cởi áo khoác và áo sơ mi. Alpha lại vùi mặt thật sâu vào gối đầu, hô hấp nặng nề.

Đình Ngọc nhẹ nhàng đẩy vai anh, thấp giọng nói: "Lộ Đình, nới lỏng tay một chút, tôi giúp anh cởi áo khoác."

Chờ cậu rốt cuộc cố sức cởi được cái áo khoác dính mùi rượu kia ra, đang chuẩn bị gấp lại đặt sang một bên, một nắm giấy bị vò đến nhăn nhúm từ trong túi rơi xuống.

Đình Ngọc khom lưng nhặt lên, mượn ánh đèn mờ ảo đầu giường, thoáng thấy trên đó dường như có chữ viết.

Cậu lo lắng là tài liệu quan trọng gì, liền cẩn thận trải từng tờ giấy ra, vuốt phẳng, tính tìm vật gì đó đè lại.

Cho đến khi những dòng chữ chi chít và những đường cong phức tạp dần rõ ràng, thời gian, sự kiện, những đánh dấu xen kẽ thật giả, thậm chí còn có mấy nút thắt mấu chốt trong hôn nhân của họ. Đình Ngọc đột nhiên ngây người.

"Đây là... làm gì?" Cậu lẩm bẩm tự nói, đầu ngón tay vô ý thức vuốt ve nét bút thô ráp nhưng mạnh mẽ trên mặt giấy, "Phục bàn sao?"

Đình Ngọc nhẹ nhàng đặt những tờ giấy đó sang một bên, cúi người dùng khăn lông nóng cẩn thận lau mặt Lộ Đình. Alpha lại đột nhiên vươn tay, một tay ôm chặt cậu vào lòng.

Dưới lòng bàn tay là lồng n.g.ự.c ấm áp của đối phương, Lộ Đình vùi mặt vào bụng cậu, cánh tay siết chặt eo cậu. Omega hít sâu một hơi, nén lại bản năng muốn đẩy ra.

"Lộ Đình, buông tôi ra, anh tự mình ngủ cho ngon."

Qua hồi lâu, giọng Alpha mới khàn khàn vang lên, mang theo sự bướng bỉnh và ủy khuất sau cơn say: "Tôi sẽ vì em sửa... Sẽ nỗ lực mà sửa. Em đừng không để ý đến tôi."

Đình Ngọc rũ mắt xuống, nhìn cái đầu đang vùi trên người mình, thở dài một hơi: "... Tôi không có."

Cánh tay Lộ Đình siết càng chặt hơn, giọng nói bị nghẹn lại trong lớp áo cậu, mang theo sự bướng bỉnh và ủy khuất sau cơn say: "Em có... Em không muốn đặt sự chú ý lên người tôi nữa, có phải không?"

"Vợ ơi, tôi biết tôi đặc biệt hư... Hư đến mức em lúc trước thà đi cầu xin Mạnh Đàn Thanh cũng muốn rời xa tôi."

"Nhưng tôi thật sự đang sửa... Thật sự."

Đình Ngọc cảm nhận được lòng bàn tay nóng bỏng của anh siết chặt lấy tay mình, trầm mặc một lát, chỉ thấp giọng nói: "Tôi biết rồi, anh ngủ đi."

Ngay khoảnh khắc Đình Ngọc chuẩn bị đứng dậy rời đi, Lộ Đình đột ngột kéo mạnh cổ tay cậu, giọng nói gần như vỡ vụn: "Chuyện của em gái em... Tôi thật sự, thật sự xin lỗi... Tôi không phải cố ý muốn chạm vào vết thương của em... Nhưng khi đó tôi thật sự không biết..."

Đình Ngọc nghe câu nói này, hốc mắt chợt đỏ lên.

Cậu cứng đờ tại chỗ, không tránh ra, cũng không đáp lời.

"Tôi và Dung Gia... đã từng ở bên nhau. Nhưng sau này tôi phát hiện tôi căn bản không thích hắn, sau đó chính là lợi dụng lẫn nhau. Khi video đó bị lộ ra, tôi điên tiết lên... Tôi muốn cho em cũng nếm thử cái tư vị đó, mới hồ đồ làm ra chuyện như vậy..."

"Nhưng tôi thật sự không biết cô ấy là em gái em... Tôi nhìn thấy em khóc đến thảm như vậy, lại ngay cả dũng khí tiến lên một bước cũng không có... Tôi xin lỗi."

Đình Ngọc trầm mặc.

Không hận là giả. Cậu đã từng vô số lần nghĩ tới, nếu lúc đó mình có thể nhanh hơn một chút chạy tới bệnh viện, có phải là có thể nhìn thấy em gái lần cuối không.

Nhưng Lộ Đình là thật sự không biết sự tình.

Không có ai sẽ hy vọng tai nạn như vậy xảy ra.

Cho dù Lộ Đình đối với cậu có tệ đến mấy, cậu biết loại chuyện này anh cũng không muốn thấy.

"Lộ Đình, tôi đã từng cho rằng em gái tôi sẽ bầu bạn với tôi cả đời... Vậy mà tai nạn cứ thế xảy ra. Tôi cũng từng yêu anh đến mức không thể kiềm chế, khi đó tôi cũng chờ đợi cả đời."

"Sau này trải qua nhiều như vậy, tôi mới hiểu... Không có ai sẽ mãi mãi bầu bạn với ai. Tôi không trách anh, tôi chỉ là cảm thấy rất nhiều chuyện thật đáng tiếc."

"Là tôi ngay từ đầu đã mang theo mục đích ở lại bên cạnh anh, cho nên sau này xảy ra tất cả... Tôi cảm thấy mình cũng có trách nhiệm rất lớn. Tôi không trách anh."

"Anh nói anh yêu tôi, tôi kỳ thực... không quá tin. Tôi biết tôi không phản kháng được anh. Nhưng nếu có một ngày anh thật sự muốn rời đi... cũng không cần nói cho tôi biết."

Không còn quấn quýt si mê, sẽ không có kỳ vọng.

Không còn kỳ vọng, sẽ không còn thất vọng.

"Cho nên em ở bên tôi... cũng chỉ vì sợ tôi, phải không?"

Vì bị áp bức bởi cường quyền của anh, cho dù ghét sự đụng chạm của anh, cũng chỉ đành chịu đựng.

Lộ Đình cười tự giễu dưới đáy lòng. Anh lẽ ra không nên chủ động xé mở vết sẹo năm xưa đó. Việc hai người m.á.u chảy đầm đìa mà thổ lộ, làm tổn thương lẫn nhau, căn bản không có tác dụng gì.

Hà tất cứ phải chấp nhất vào việc ban đầu là ở bên nhau như thế nào? Chỉ cần Đình Ngọc vẫn luôn ở bên anh là được. Cho dù là không tình nguyện, cho dù là chịu đựng, cũng phải ở lại bên cạnh anh.

________________________________________

Ngày hôm sau Lộ Đình tỉnh lại, liếc mắt một cái liền thấy mấy tờ giấy nhăn nhúm kia tán loạn ở đầu giường.

Anh túm lấy vò thành một cục, định ném vào thùng rác, động tác lại khựng lại giữa không trung. Cuối cùng chỉ tặc lưỡi một tiếng, nhét cuộn giấy lại vào túi.

Cái tính thiếu gia bị đè nén bấy lâu bỗng nhiên trỗi dậy, làm ra vẻ cái rắm. Không yêu thì không yêu, không tha thứ thì không tha thứ.

Dù sao mặc kệ cậu ấy tên là Chung Ánh, hay gọi là Đình Ngọc, toàn bộ con người Omega này, ngay cả sợi tóc, đều là của anh.

Anh không vội, cũng không giận.

Chỉ lo chờ.

Chờ thời gian từng ngày trôi qua, rồi sẽ làm Đình Ngọc thấy được thành ý của anh.

Cùng lắm thì, cứ hao tổn cả đời.

Nghĩ thông suốt, anh liền cảm thấy tinh thần sảng khoái, lập tức đi ra ngoài ăn sáng.

Vừa ra khỏi cửa lại thấy Đàm Húc đang đại lạt lạt ngồi ở bàn ăn nhà mình, ăn uống ngon lành. Đình Ngọc đứng trước bệ bếp chiên trứng gà, bóng dáng an tĩnh.

Lộ Đình bước nhanh đi tới, giọng nói vô thức thả mềm: "Em đừng động, để tôi làm."

Đình Ngọc không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng nói: "Không sao, anh ngồi xuống ăn đi."

Lộ Đình kéo ghế ngồi đối diện Đàm Húc, ánh mắt lạnh lùng lướt qua. Đàm Húc hồn nhiên không hay biết, còn cười khen: "Chị dâu làm bữa sáng ăn ngon thật!"

Lộ Đình cười nhạo một tiếng, trong giọng nói pha lẫn sự chán ghét rõ rệt: "Nhìn cái vẻ chưa thấy sự đời của cậu..."

Chỉ thấy Đình Ngọc bưng chảo bằng đi tới. Lộ Đình sớm đã âm thầm dịch đĩa của mình về phía trước chừa chỗ.

Nhưng giây tiếp theo, anh trơ mắt nhìn cổ tay Đình Ngọc nghiêng xuống, quả trứng chiên vàng ươm hoàn hảo rơi vào đĩa của Đàm Húc đối diện, giọng nói ôn hòa: "Nếu ăn chưa no, ở đây còn có bánh mì."

Mặt Lộ Đình trong nháy mắt liền sụp xuống, chiếc nĩa kim loại trong tay đều sắp bị bóp đến biến dạng.

Giận.

Vợ anh đã lâu lắm rồi không chuyên môn làm cơm cho anh.

 

back top