Đến bệnh viện, Đình Ngọc vẫn mím môi không để ý đến anh.
Lộ Đình đuổi theo trước, trong giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ ủy khuất: "Trời đất chứng giám, tôi vừa rồi chỉ xuy một tiếng... Em đừng không để ý đến tôi."
Đình Ngọc cuối cùng ngước mắt nhìn anh, ngữ khí bình tĩnh: "Anh về sau không cần làm khó hắn, người khác thật sự khá tốt."
"Tôi còn chưa nói gì mà, em đã vội thay hắn nói đỡ?" Lộ Đình quả thực chán nản, "Tôi nói tôi phải làm gì hắn sao? Ngay cả xuy một tiếng cũng không được? Em cứ nghĩ tôi như vậy, tôi là cái gì ác bá sao?"
Đình Ngọc mím môi, trong ánh mắt rõ ràng viết: Chẳng lẽ không phải sao?
Lộ Đình suýt chút nữa bật cười vì giận, giơ tay làm tư thế thề: "Được, tôi thề tuyệt đối không tìm hắn gây phiền phức. Về sau thấy hắn tôi đi vòng, như vậy được rồi chứ?"
Nói xong, anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve giữa trán Đình Ngọc, lòng bàn tay ấm áp: "Đừng suốt ngày nhíu mày... Tôi nghe nói như vậy dễ mọc nếp nhăn."
Đình Ngọc nghe vậy, lập tức giãn ra hàng mày, ngay cả khóe môi cũng vô ý thức hơi thả lỏng.
Chờ làm xong kiểm tra thường quy, Lộ Đình liền dẫn Đình Ngọc ra ngoài ăn cơm.
Kết quả kiểm tra cho thấy, Đình Ngọc là do thiếu hụt pheromone Alpha lâu ngày dẫn đến sự hỗn loạn, sau này chỉ cần bổ sung dinh dưỡng đầy đủ, và tiếp nhận sự an ủi của Alpha định kỳ là được.
Đình Ngọc thoáng thấy Lộ Đình đang cúi đầu gửi tin nhắn cho ai đó, tiện miệng hỏi một câu.
"Gửi cho mẹ." Lộ Đình thu lại quang não, "Bà vẫn luôn muốn em về Đế đô ở, tôi nói em tạm thời không muốn trở về. Bà lại nói muốn đến đây chăm sóc em, tôi không đồng ý."
Đình Ngọc nhớ lại việc lúc trước mình không từ mà biệt, không dặn dò ai cả, nhưng mẹ Lộ lại luôn đối xử với cậu cực kỳ tốt.
"Mẹ... lúc trước có trách tôi không?"
Lộ Đình đưa tay ôm lấy mặt cậu: "Em nói bậy gì đó? Mẹ làm sao có thể trách em. Bà đau lòng em còn không kịp... Luôn mắng tôi không chăm sóc em tốt."
"Chị Mạnh đâu? Còn có Đường Nghệ... Mấy năm nay họ thế nào?"
Hỏi xong Đình Ngọc mới chợt phản ứng lại, mấy năm nay Lộ Đình cũng luôn ở Khu E, hiển nhiên cũng không biết nhiều hơn cậu bao nhiêu.
Lộ Đình dẫn cậu đến một nhà hàng yên tĩnh. Sau khi gọi món, Alpha tự nhiên thay trà nóng trước mặt cậu bằng nước ấm, rót một ly đẩy qua, mới chậm rãi mở lời: "Sao em không hỏi tôi... mấy năm nay sống có tốt không?"
Đình Ngọc ôm ly nhấp nước, hợp tác nhẹ giọng hỏi: "... Vậy anh sống có tốt không?"
"Không tốt."
Lộ Đình tựa lưng vào ghế, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, giọng trầm đi vài phần: "Vừa mới đến nơi này, tôi không có căn cơ gì. Cho dù trước kia ở Đế đô quan hàm có cao đến mấy, ở đây cũng không ai nhận. Họ mỗi ngày kéo tôi đi ăn chơi đàng điếm, mỹ nhân trái ôm phải ấp. Tôi nhịn một tháng, thật sự nhịn không nổi nữa."
Anh quay lại tầm mắt, đáy mắt ngưng tụ ánh sáng lạnh: "Sau này tôi trực tiếp dẫn người ra ngoài quét sạch bang hội lớn nhất chiếm đóng ở đây. Mất nửa năm thời gian, liều mạng đến cùng, mới từng bước một tích lũy được đội quân trong tay mình."
"Nhưng ở nơi này, tôi trước nay không nghĩ tới tìm người trong bộ đội... Ai biết người tôi tìm lâu như vậy, kỳ thực vẫn luôn ở ngay dưới mí mắt."
Giọng Lộ Đình thấp xuống, đầu ngón tay vô thức vuốt ve vành ly, "Còn em thì sao? Mấy năm nay... sống thế nào?"
Đình Ngọc an tĩnh nghe anh nói xong, mới nhẹ giọng mở miệng: "Tôi trở về muốn chôn cất em gái tôi gần căn nhà nhỏ trước kia chúng tôi từng ở... Nhưng nơi đó đã sớm bị giải tỏa, ngay cả một viên ngói cũng không còn. Nơi này thay đổi quá lớn. Sau này tôi... đổi qua rất nhiều công việc, cuối cùng mới tìm được một công việc chăm sóc trẻ con, cơ duyên xảo hợp vào quân đội."
"Vậy sao em lại chạy đến cứ điểm xa xôi như vậy? Chỗ đó ngày thường căn bản không có ai đi."
Đình Ngọc rũ mắt xuống, giọng nói nhẹ như thở dài: "... Tìm sự thanh tịnh."
Nói là tìm sự thanh tịnh, kỳ thực nơi đó khổ cực kỳ, ngay cả loại côn trùng chịu hạn tốt nhất cũng không muốn tồn tại.
Phóng tầm mắt nhìn lại chỉ có vô biên vô tận đá sỏi than, gió thổi qua liền cuốn lên cát bụi che trời, sặc đến người ta đau phổi.
Lộ Đình nhớ lại từng nghe lính già nói qua, loại tuyệt địa ngay cả côn trùng cũng không muốn sinh tồn đó, là một góc bị thế giới lãng quên.
Đình Ngọc không muốn nói nguyên nhân chân chính, Lộ Đình cũng không hỏi.
Lộ Đình thấp giọng "À" một tiếng, đầu ngón tay vô thức vuốt ve thành ly. Anh vốn không muốn khơi lại chuyện cũ của Đình Ngọc, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được: "Em với tên Tống Thần kia... làm quen như thế nào?"
Kỳ thực anh đã tra qua Tống Thần.
Người đó công lao quân sự không ít, theo lý phải sớm được thăng chức, nhưng lại cố tình hai năm trước chủ động xin điều lệnh, cấp bậc cứ thế đi xuống, cuối cùng đến cái cứ điểm xa xôi gần như bị lãng quên kia.
Nhìn thấy quỹ đạo điều lệnh, Lộ Đình từng chần chờ một thoáng, nhưng chưa nghĩ sâu hơn.
Người như vậy, nếu thật có ý đồ gì với Đình Ngọc, chỉ sợ phải tốn chút công phu mới có thể tống cổ đi.
Lại không ngờ đối phương lại dễ dàng buông tay như vậy. Lộ Đình không khỏi thầm nghĩ, quả nhiên trên đời này kiên trì không ngừng theo đuổi vợ, chỉ sợ chỉ còn mỗi anh.
Nhắc đến Tống Thần, Đình Ngọc rõ ràng ngẩn ra một chút: "Người khác... giới thiệu. Anh muốn nghe không?"
Vừa lúc gặp phục vụ bưng thức ăn lên, Lộ Đình thuận tay múc cho Đình Ngọc một chén canh, ngữ khí rầu rĩ, như bị cái gì chặn ngực: "Thôi... Nghe xong cũng bực bội. Ăn cơm, ăn cơm."
________________________________________
Đình Ngọc ăn uống xong xuôi, Lộ Đình dẫn cậu đi dạo phố. Vô tình lại đi tới cửa rạp chiếu phim. Alpha tự nhiên ôm vai Omega đi vào, chọn một suất phim tình cảm đang hot.
Kết quả phim chiếu toàn là những chuyện tình quấn quýt dây dưa, ngược luyến tình thâm.
Khi cặp vai chính trải qua trắc trở cuối cùng ôm nhau khóc, Lộ Đình đang định nhân cơ hội này cùng Đình Ngọc ôn tồn một lát, vừa cảm động nghiêng đầu đi, lại thấy Omega bên cạnh đã nghiêng đầu gục vào vai anh, ngủ say sưa.
Lúc Đình Ngọc ngủ, lông mi an tĩnh cụp xuống, đổ một mảng bóng mềm mại dưới mắt, trông đặc biệt ngoan ngoãn.
Hô hấp nhẹ nhàng chậm rãi, cánh môi vô ý thức hơi hé mở, giống một loài động vật nhỏ không hề phòng bị.
Lộ Đình chăm chú nhìn cậu một lát, cúi đầu cực nhẹ hôn lên trán cậu.
Nếu như họ không bỏ lỡ những năm đó... thì tốt biết bao.
Nói vậy, bây giờ lại không biết tốt đến nhường nào.
Sau khi tan cuộc, Đình Ngọc tỉnh lại, hỏi Lộ Đình sao không gọi cậu dậy.
Lộ Đình nhẹ nhàng xoa tóc Đình Ngọc, thấp giọng nói: "Thấy em ngủ rồi nên không muốn gọi em."
Anh cầm điện thoại lên xem, vài cuộc gọi nhỡ, đều là thông tin khẩn cấp từ quân bộ, không khỏi lẩm bẩm tự nói: "Thật sự là không chừa cho tôi chút thời gian nào."
Đình Ngọc mơ mơ màng màng ngồi dậy, nói: "Tôi tự mình có thể về được."
Không lâu sau Đình Ngọc bị Lộ Đình nhét vào trong xe: "Không được, tôi phải tự mình đưa. Chuyện lần trước bây giờ tôi nghĩ lại vẫn còn sợ hãi. Nếu em lại xảy ra chút bất trắc nào, mẹ có thể bay từ Đế đô qua làm thịt tôi."
Anh vừa khởi động xe vừa nói: "Tôi họp chắc sẽ rất nhanh, lát nữa chúng ta cùng nhau về nhà."
Đình Ngọc đột nhiên nhẹ giọng nói: "Mẹ nói đúng, tôi vẫn là về Đế đô thì hơn."
Lộ Đình tức khắc mặt lộ vẻ vui mừng, anh không ngờ Đình Ngọc sẽ đột nhiên thay đổi ý định: "Thật sao? Vậy tôi lập tức sắp xếp! Mẹ biết nhất định sẽ rất vui."
"... Thế còn anh?" Đình Ngọc quay đầu nhìn anh.
Lộ Đình đánh tay lái: "Tôi sao?"
Đình Ngọc mím môi: "Anh chừng nào thì về? Tổng không thể cứ ở mãi bên này chứ?"
Lộ Đình cười cười: "Vợ ơi, tôi làm việc phải đến nơi đến chốn. Chờ xử lý xong chuyện sẽ trở về, nhiều nhất hai ba tháng. Lần này không thể không bắt được toàn bộ Nhện Độc cho bằng hết, phải từng bước từng bước chặt đứt chúng."
Trong lòng Đình Ngọc căng thẳng không rõ: "Anh muốn bắt ai?"
Ánh mắt Lộ Đình trầm trầm: "Nhện Độc."
Chỉ vừa nghe đến cái tên “Nhện độc”, sắc mặt Đình Ngọc lập tức thay đổi.
Tổ chức này năm xưa ở Khu E có thể nói là tai tiếng lẫy lừng. Nghe đồn người sáng lập tự xưng là “Nhện độc”, và cái tên tổ chức cũng từ đó mà ra.
Dựa vào sự cống nạp và bao che của các thế lực khắp nơi, chúng dần lớn mạnh.
Ngoại trừ phó lãnh đạo đã bị Lộ Đình đích thân hạ gục, và bản thân thủ lĩnh Nhện độc cũng c.h.ế.t một cách khó hiểu, những thành viên cốt cán còn lại cho đến nay vẫn bặt vô âm tín.
Năm đó, việc Đình Ngọc có thể trở thành người thế thân cho Chung Ánh để đến đế đô là nhờ tổ chức này ngấm ngầm móc nối và giật dây mà thành.
Sau khi Lộ Đình được điều đến Khu E, anh đã dùng thủ đoạn mạnh mẽ để đè bẹp những thế lực của Nhện độc mới nhen nhóm, vài lần giao chiến thậm chí đánh cho chúng tan rã, tổn thương nguyên khí nghiêm trọng.
Lộ Đình nói: “Em về đế đô tôi cũng yên tâm hơn chút. Bọn đệ tử bất hảo đó thành phần quá phức tạp, dù hiện tại không thể làm nên trò trống gì, nhưng suốt ngày giở trò vặt vãnh, thật sự rất phiền.”
Đình Ngọc vô thức nắm chặt ngón tay, trầm mặc một lúc lâu mới khẽ lên tiếng: “Vậy anh... cũng phải cẩn thận một chút.”
Khóe môi Lộ Đình hơi nhếch lên, anh đáp: “Được.”
Người tiếp đón họ vẫn là cô văn thư lần trước.
Cô nhiệt tình dẫn Đình Ngọc xuống lầu, vừa đi vừa trò chuyện: “Không khí bên ngoài quả thật dễ chịu hơn nhiều. Có vài khu vực không được phép vào, nhưng đi dạo bên ngoài thì không thành vấn đề. Chắc sếp còn bận một lúc nữa.”
Đình Ngọc cười và nói lời cảm ơn với cô.
Không lâu sau, Đình Ngọc thấy Tống Thần đứng bên cửa sổ lầu hai cách đó không xa. Đối phương chỉ tay về phía sau một tòa nhà gần đấy, rồi lập tức xoay người rời đi.
Đình Ngọc khẽ thở dài, nhìn quanh xác nhận không ai chú ý, liền chậm rãi đi về hướng Tống Thần vừa chỉ.
________________________________________
Đêm đó trở về, Lộ Đình bắt đầu sắp xếp chuyện Đình Ngọc về đế đô.
Khi Đình Ngọc tắm rửa xong bước ra, Lộ Đình đang hâm nóng sữa bò cho cậu. Thấy cậu ra, anh liền đưa chiếc điện thoại kẹp bên tai qua.
Đình Ngọc có chút nghi hoặc nhận lấy di động, chỉ nghe đầu dây bên kia truyền đến giọng Lộ mẫu có vẻ hơi bực bội: “Thằng nhóc này! Sao tự dưng lại không nói gì nữa!”
Lộ Đình ghé lại gần, hạ giọng mang theo ý cười: “Con đưa điện thoại cho cậu ấy rồi, mẹ tự nói chuyện với cậu ấy đi.”
Nói rồi, anh quay người đi lấy ly sữa bò trên bàn, để Đình Ngọc một mình đối phó với đầu dây bên kia.
Đình Ngọc có chút căng thẳng áp di động vào tai. Đầu bên kia im lặng hai giây, sau đó là tiếng Lộ mẫu vô cùng quen thuộc: “Đình Ngọc à... là mẹ đây.”
Giọng bà bỗng nhiên dịu dàng hơn rất nhiều: “Lát nữa mẹ gọi video cho con nhé! Trước đây thằng nhóc kia cứ ngăn không cho mẹ liên lạc với con...”
Đình Ngọc khẽ đáp “Vâng”.
Quả nhiên, chỉ vài giây sau, lời mời gọi video hiện lên.
Cậu vừa bắt máy, đã thấy gương mặt hiền từ, đầy yêu thương của Lộ mẫu.
Bà hỏi thăm cậu tỉ mỉ về sức khỏe, ăn uống thế nào, ngủ có ngon không.
Đình Ngọc lần lượt trả lời, giọng ngoan ngoãn.
Đang nói chuyện, Lộ mẫu lại không nhịn được quay sang trách mắng Lộ Đình, trách anh tìm người quá chậm, làm Đình Ngọc phải chịu khổ nhiều như vậy ở bên ngoài.
Nói đến chỗ xúc động, bà thậm chí còn lau khóe mắt, thút thít: “Sao hồi đó con không nói một tiếng mà đi luôn... Con có biết mẹ lo lắng lắm không...”
Đình Ngọc rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói một câu “Con xin lỗi”. Lộ mẫu lại lắc đầu, mắt đỏ hoe nhưng vẫn mỉm cười: “Chuyện cũ không nhắc lại nữa, người không sao là tốt rồi... Con trở về là tốt rồi.”
Lộ Đình im lặng đưa ly sữa bò ấm áp qua, không nói lời nào.
“Lộ Đình nói con sắp về rồi... Ngoan, tuy mẹ rất muốn nó chăm sóc con cho tốt. Nhưng cái công việc của nó mà bận lên thì làm sao còn lo cho con được?!”
Giọng Lộ mẫu truyền qua màn hình vừa nhẹ vừa mềm, “Về đi, mẹ nhớ con lắm. Muốn ăn gì cứ bảo Lộ Đình đi mua. Nó hả, đúng là một tên hỗn trướng! Con không biết cái bộ dạng sống không bằng c.h.ế.t của nó sau khi con đi đâu...”
Lộ Đình lặng lẽ đẩy ly sữa nóng đến trước mặt Đình Ngọc, liếc về phía di động, há miệng không tiếng động làm khẩu hình: “Được chưa.”
Đình Ngọc ngước mắt nhìn anh.
Chưa kịp nói gì, Lộ Đình đã vươn tay lấy lại di động, hướng về phía mic nói với giọng dứt khoát: “Mẹ, con biết rồi. Cậu ấy buồn ngủ, vài ngày nữa mẹ sẽ gặp được cậu ấy thôi. Tạm biệt, bye bye.”
Sau đó, anh mặc kệ Lộ mẫu bên kia còn chưa nói dứt lời mà cúp máy. Anh ngồi xuống bên cạnh Omega, xoa bóp ngón tay phải cho cậu.
Anh sợ nhất là Lộ mẫu nhất thời cao hứng lại bắt đầu hồi tưởng chuyện cũ.
Thật sự quá mất mặt.
Vì vấn đề tin tức tố của Đình Ngọc bị rối loạn, bác sĩ kiến nghị hai người nên tiếp xúc thân mật nhiều hơn để giúp ổn định cảm xúc và trạng thái sinh lý.
Ban ngày Lộ Đình luôn bận rộn đến mức không thấy bóng người, nên anh nghĩ ít nhất buổi tối cũng có thể dựa gần Đình Ngọc mà ngủ.
Một buổi tối, Lộ Đình ngồi ở mép giường, dùng ngón trỏ và ngón cái khoa trương so ra một đoạn khoảng cách ngắn, trịnh trọng đảm bảo: “Tôi chỉ chiếm một chút vị trí thôi, thật đấy! Hơn nữa tôi sẽ rất biết chừng mực, tuyệt đối không làm gì cậu đâu.”
Anh thậm chí còn giơ ba ngón tay thề: “Tôi ngủ rất thành thật, thật sự!”
Đình Ngọc mím môi, vẫn lắc đầu không đồng ý.
Lộ Đình thấy cậu không lên tiếng, vai hơi rũ xuống, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Anh đành chịu phận, ôm lấy một chiếc chăn, thuần thục trải xuống tấm thảm trải sàn cạnh giường.
Thân hình Alpha cao lớn cuộn tròn trên tấm thảm, có vẻ hơi tủi thân, nhưng vẫn lẩm bẩm: “Sàn nhà cũng tốt, mát mẻ.”
Sáng sớm hôm sau, Lộ Đình vừa ra đến cửa bỗng chồm người qua, dò hỏi: “...Hôm nay tôi cũng muốn ăn trứng gà em chiên.”
Đình Ngọc liếc anh một cái: “Không có trứng gà.”
Chờ Lộ Đình đi rồi, Đình Ngọc quay đầu lại nói với dì giúp việc rằng mình muốn ra ngoài đi dạo một chút.
