Tôi cần phải bình tĩnh lại.
Trong trạng thái vừa rồi, tôi có thể đ.ấ.m gục mười đứa nhóc đáng ghét như thế.
Nhưng thực tế là sau khi đóng sầm cửa bước ra, tôi đã lái xe thẳng đến khách sạn hôm đó.
Trên đường đi thậm chí còn phân tích rõ ràng mọi điểm nghi vấn, và giao cho những người khác nhau đi điều tra.
Lúc trước tôi hỏi Cáo Cẩn, cậu ta không phủ nhận, nên tôi cứ đương nhiên nghĩ cậu ta là người Lý tổng đưa tới.
Thậm chí sau này tôi còn nhắc đến vài lần.
Làm sao cậu ta quen Lý tổng, có bị gã đàn ông béo ngậy đó chiếm tiện nghi không?
Cậu ta đều đánh trống lảng cho qua, tôi cũng không nghĩ sâu.
Nhưng khi đã xé toạc vết rách này, những điều khả nghi ngày xưa lại nổi lên.
Sự sợ hãi quá mức không đúng lúc.
Tính cách mâu thuẫn giữa nhút nhát và chủ động.
Cách gọi kỳ lạ, sự tự nhận thức giả tạo và thái độ không xem mình ra gì.
Hơn nữa, trạng thái của Cáo Cẩn đêm hôm đó rõ ràng là không bình thường.
Rõ ràng là bị bỏ thuốc!
Tại sao không nói với tôi!
Không nói gì khác, giải thích rõ ràng thì ít ra cũng là một nửa nạn nhân, tăng thêm một phần chip đàm phán.
Sao lại ngu ngốc như vậy!
Lúc đó không nói, sau này cũng không nói.
Tôi đối xử với cậu ta chưa đủ tốt sao?
Kim chủ như tôi sắp cúng cậu ta lên làm tổ tông rồi.
Không đáng để cậu ta tâm sự với tôi chút ấm ức sao? Chuyện có lý do chính đáng tôi còn trách cậu ta được sao?
Cứ phải nhịn đến lúc không thể che giấu được nữa!
Hay là trong lòng vẫn luôn có cái tên bạn trai cũ đáng c.h.ế.t kia?
Hoàn toàn là đang đùa giỡn tôi.
Tôi đã nhìn lầm rồi, đoạn vị của thằng nhóc này cao thật.
Đến tận bây giờ tôi thậm chí còn nghĩ cho cậu ta.
Tôi đập mạnh vào vô lăng, chiếc xe phát ra tiếng còi chói tai.
Khiến những chiếc xe khác trên đường đều oán trách.
Nhưng tôi không có tâm trạng để ý.
Xin lỗi, xin lỗi, tôi tin lời thằng câm nhỏ này còn không bằng tự mình đi điều tra!
Nhấn ga, ngọn lửa trong lồng n.g.ự.c càng cháy càng dữ dội.
Đạt đến đỉnh điểm khi được thông báo camera giám sát đã bị xóa đè.
"Cái gì mà không còn!"
Tôi đập mạnh xuống bàn, trong mắt đầy sát khí.
Trong phòng giám sát, mọi người im thin thít, không ai dám chọc vào cơn thịnh nộ của tôi lúc này.
Tôi nhìn quanh, thấy cảnh này bỗng chốc tỉnh táo.
Vò mạnh tóc: "Xin lỗi, tôi..."
Đầu óc rối bời, miệng cũng không nghe lời.
Xin lỗi loạn xạ, tôi miễn cưỡng kìm nén cảm xúc mất kiểm soát.
"Làm phiền mọi người giúp tôi nhớ lại, vào tháng Ba, có người khả nghi nào vào phòng tôi ở tầng năm của khách sạn không."
Dù sao đây cũng là khách sạn của công ty mình, có lãnh đạo cấp trên đến, có lẽ vẫn còn chút ấn tượng.
Ôm hy vọng như vậy, tôi đã hỏi hơn trăm nhân viên khách sạn.
Cuối cùng, từ lời của một quản lý trực ca đang nghỉ phép, tôi biết được chút tin tức.
"Hình như có một cậu trai trẻ đi nhầm tầng, còn gọi một nhân viên lễ tân lên dẫn đường."
Tôi lập tức nói: "Điều tra, là lễ tân nào."
Giọng nói nghiêm khắc của tôi khiến cả không khí trở nên căng thẳng.
Nhân viên phụ trách tra cứu đổ mồ hôi hột.
Cuối cùng: "Nhậm tổng, tìm thấy rồi, là một sinh viên làm thêm, bây giờ đã nghỉ việc."
Nhìn chằm chằm khuôn mặt quen thuộc trên màn hình máy tính.
Chính là người đứng trước cửa lớp học hôm đó.
Nhân viên phục vụ đỗ xe ngày hôm đó.
Không trách sao lúc đó cậu ta lại run rẩy đến thế.
Tôi nghiến răng, các khớp ngón tay siết lại cà cà (phát ra tiếng kêu).
Chút lửa giận không nỡ trút lên đứa nhỏ đáng thương, sự thù hận đều tập trung vào người này.
Bạn trai cũ!
Giỏi lắm!
Gửi tài liệu bên khách sạn cho trợ lý, tôi lại liên hệ với vài người bạn.
Mười phút để có toàn bộ thông tin về người này thì hơi khó, nhưng một đêm thì được.
Bươn chải bấy nhiêu năm, tôi sao có thể không có chút quan hệ nào chứ.
Tối nay chắc chắn sẽ là một đêm không ngủ.
Tôi tùy tiện mở một phòng trong khách sạn, cầm điện thoại, do dự vài giây, cam chịu gửi một tin nhắn cho Cáo Cẩn:
"Ở nhà đợi tôi."
Cơn giận chưa nguôi, tôi cũng không thể nói ra lời an ủi nào.
Một tin nhắn đã là giới hạn.
Chỉ là tin nhắn này như đá chìm đáy biển, không còn hồi đáp.
