ĐI RA NGOÀI ĐÀM PHÁN, LẠI NHẶT ĐƯỢC NHÓC CON CHUYÊN BÒ LÊN GIƯỜNG KÊU DADDY

Chương 12

Điền Hữu Dịch, 22 tuổi, sinh viên năm ba Học viện Kinh tế và Thương mại Đại học A.

Người tỉnh ngoài, điều kiện gia đình bình thường, xem như là người làm công vào thành phố.

"Người này từng xuất hiện ở vài câu lạc bộ nổi tiếng, làm thêm trong một thời gian dài, đây cũng là nguồn thu nhập chính của cậu ta ở đại học.

"Ở khách sạn chúng ta lần này, cậu ta chỉ làm nửa tháng, tiền lương chưa đến một phần mười so với ở câu lạc bộ. Xét theo kinh nghiệm làm việc trước đây, mục đích đáng ngờ.

"Cậu ta cũng từng nộp đơn xin thực tập ở chỗ chúng ta, nhưng bị loại ở vòng thi viết vì vấn đề bằng cấp.

"Cáo Cẩn cũng từng nộp, đã qua phỏng vấn nhưng lại không đến."

Tôi vừa nghe trợ lý báo cáo vừa xem tài liệu.

Cùng lớp với Cáo Cẩn từ cấp hai, quan hệ bạn bè bình thường.

Một năm trước công khai come out cùng Cáo Cẩn trên diễn đàn Đại học A.

Một tháng sau Cáo Cẩn nghỉ học.

"Đây là ảnh chụp màn hình bài đăng tôi tìm thấy trên diễn đàn sinh viên.

"Đây là camera giám sát tại một khu giải trí gần khách sạn, dù khoảng cách khá xa nên hơi mờ, nhưng có thể chứng minh chính cậu ta đã đưa Cáo Cẩn đến.

"Và đây là nhật ký liên lạc giữa cậu ta và Cáo Cẩn trong nửa năm qua, có thể xác nhận chính cậu ta đã ép buộc Cáo Cẩn tiếp cận anh để lấy suất thực tập."

Trợ lý dừng lại, nhìn sắc mặt tôi.

Tôi mắc hội chứng sợ hãi khi thấy biểu cảm ngập ngừng, lạnh lùng liếc cậu ta một cái: "Nói!"

Trợ lý cúi đầu, đẩy máy tính về phía tôi: "Tôi còn tìm thấy vài đoạn video trên một số trang web đen."

Tôi đột nhiên ngẩng đầu.

"Đã lập tức yêu cầu luật sư thu thập chứng cứ, sau đó sẽ xử lý tập trung."

Không khí dường như ngưng lại.

Lúc này chỉ còn lại tiếng tách tách của chuột máy tính.

Hàng chục trang kết quả tìm kiếm, hơn trăm đoạn video.

Đứa trẻ chỉ bị vỗ nhẹ hai cái đã khóc lóc trên giường, giờ bị kéo lê trên sàn nhà chịu bạo hành.

Mỗi ánh mắt kinh hoàng đều như đang cầu cứu tôi ở ngoài màn hình.

"Nhậm tổng?"

Tôi như không hề hay biết, "Xe đâu?"

"Xe đâu, lái xe đến đây!"

Đồ súc sinh!

Mắt tôi đỏ hoe, cảm xúc căng đến cực điểm, ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy.

Mỗi lần hít thở đều cố gắng hết sức để bình ổn sự bạo ngược trong lòng, nhưng hiệu quả không đáng kể.

Có thể tưởng tượng được vẻ mặt tôi lúc này đáng sợ đến mức nào, trợ lý mấy lần không dám ngăn tôi lại.

Cho đến khi tôi mở cửa ghế lái.

Cậu ta nhanh hơn một bước ngồi vào vị trí lái, cười gượng gạo:

"Nhậm tổng, tôi từng tham gia CRC (Giải đua xe Rally toàn Trung Quốc)."

Ngay sau đó lại nói: "Anh gọi điện cho Tiểu Cáo trước đi, tôi nghĩ tối qua cậu ấy chắc đã rất sợ hãi."

Lời này khiến tôi miễn cưỡng khôi phục lại một tia lý trí.

Tôi bấm điện thoại, không có phản ứng.

"Cho tôi mượn điện thoại."

Trợ lý là người duy nhất ngoài Lộ Nghênh Tùng biết mối quan hệ giữa tôi và Cáo Cẩn.

Cũng là người thân tín do một tay tôi đề bạt, có thể nói là tinh thông nghệ thuật quan sát sắc mặt.

Thấy tâm trạng tôi có chút dịu lại, cậu ta chớp cơ hội nói:

"Nhậm tổng, anh đã từng nghe về Hội chứng Stockholm chưa?"

 

 

 

back top