Dụ Thời là bạn trai của em trai tôi, Chu Hành.
Nhưng bây giờ là của tôi.
Không vì lý do gì khác.
Là Chu Hành tự buông tay.
"Anh, anh giúp em dỗ cậu ấy một chút thôi, đơn giản lắm, thỉnh thoảng nhắn tin, gọi điện cho cậu ấy là được."
Vì cậu nam thần mới nhập học là hình mẫu lý tưởng của mình, Chu Hành không chút do dự tìm đến tôi.
Nó muốn tôi giả làm nó, hẹn hò với Dụ Thời.
Tôi không đồng ý, nó cứ lỳ lợm ở công ty không chịu đi.
"Anh, anh đồng ý đi mà, nếu anh không giúp em, thật sự không ai có thể giúp em nữa." Nó cầu xin.
Tôi bị làm phiền đến mức thấy phiền. Nhấc mí mắt lên:
"Chu Hành, em nên biết anh kỳ thị đồng tính."
"Em đương nhiên biết anh kỳ thị đồng tính..."
Chu Hành bị tôi nhìn đến mức khí thế yếu đi.
"Anh, em thật sự rất thích Tiểu Nguyên, nhưng em chưa nắm chắc. Nếu Tiểu Nguyên không đồng ý, vậy em sẽ không còn gì cả."
"Vậy nên em bắt cá hai tay?"
"Em đâu có ngoại tình, là Dụ Thời cứ bám riết không tha, bạn trai gì đó, em chưa từng nói."
"Em sẽ hôn bạn bè à?"
"Ai mà..."
Chu Hành khựng lại, nhận ra tôi đang nói về việc nó và Dụ Thời hôn nhau, chột dạ không dám nói.
Một lúc sau, nó lấy lại dũng khí, giơ tay thề:
"Anh, đây là lần cuối cùng, em đảm bảo sau này sẽ cắt đứt sạch sẽ với Dụ Thời, tuyệt đối không làm phiền anh."
"Em chắc chắn sau khi cưa đổ Giang Nguyên sẽ chia tay với Dụ Thời?"
"Chắc chắn!"
Nghe được câu trả lời khẳng định.
Tôi miễn cưỡng chấp nhận.
"Anh chỉ cho em ba tháng, hết thời gian, hậu quả tự chịu."
"Cảm ơn anh! Em đảm bảo trong vòng ba tháng sẽ cưa đổ Tiểu Nguyên!"
Chu Hành hớn hở chạy vọt ra ngoài.
Ánh mắt tôi tự nhiên cụp xuống.
Màn hình điện thoại vừa sáng lên.
Tin nhắn hiện ra:
"Chu tổng, bây giờ anh có tiện không? Tôi đến dưới lầu công ty rồi."
A.
Bạn trai tôi đến tìm tôi rồi.
