Dụ Thời đến vì dự án khởi nghiệp.
Không sao cả.
Miễn là đến gặp tôi, mục đích gì cũng được.
"Chu tổng, đây là nội dung nghiên cứu của nhóm chúng tôi, hướng chính là trí tuệ nhân tạo hỗ trợ chẩn đoán và điều trị..."
Nói gì cơ?
Môi mềm quá.
Muốn hôn.
"Chu tổng? Anh có đang nghe không?"
"Có nghe, dự án không tồi, có giá trị đầu tư, việc hợp tác tiếp theo tôi sẽ thảo luận với các cổ đông rồi quyết định."
"Cảm ơn Chu tổng."
Dự án lọt vào mắt tôi cơ bản đều có thể hợp tác thành công.
Dụ Thời lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cậu muốn mời tôi ăn cơm, nhưng lại thấy đường đột.
Cười gượng gạo nói: "Chu tổng, cuối tuần này anh có rảnh không?"
"Bây giờ tôi rảnh."
Có lẽ câu trả lời của tôi quá thẳng thắn, cậu sững sờ một lúc, rồi bắt đầu tìm nhà hàng.
Địa điểm vừa hay chọn ở gần công ty.
Và cạnh cửa sổ.
"Chu Hành không ở đây."
Bị tôi nói trúng tim đen, Dụ Thời không còn nhìn ngang ngó dọc nữa.
Nhưng cũng rõ ràng để lộ vẻ đau buồn.
"Xin lỗi, Chu tổng."
... Không nên trực tiếp như vậy.
"Chu Hành đã đến rồi, nói chuyện xong thì đi rồi."
Có lẽ nghĩ đến việc Chu Hành đang theo đuổi Giang Nguyên, cậu thất vọng rũ mắt xuống.
Lòng dạ không yên.
"Cậu ấy có nhắc đến cậu, nói sẽ đối xử tốt với mối quan hệ này, đừng từ bỏ."
Nghe ra ý an ủi trong lời tôi, Dụ Thời miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Thực tế, tôi chỉ muốn cậu ấy chủ động đề nghị gặp mặt.
Như vậy tôi mới có thể đoạt lấy trái tim cậu ấy.
Không ngoài dự đoán của tôi.
Chỉ ba ngày sau, Dụ Thời chủ động liên lạc với Chu Hành.
Lý do là kỷ niệm ngày yêu.
"Anh, anh cứ đi thẳng đi, em phải theo đuổi Tiểu Nguyên, không rảnh."
Chuyện lớn như vậy, Chu Hành chỉ gọi điện nhờ tôi.
Dù âm thanh nền ồn ào hỗn loạn, cũng có thể nghe ra sự thiếu kiên nhẫn của nó.
"Chu Hành, đây là kỷ niệm ngày yêu của hai đứa, em nghĩ kỹ chưa."
Ngón tay tôi gõ gõ lên mặt bàn.
Chờ đợi sự từ chối của nó.
"Chu Hành, mày chưa chia tay hả? Lại còn kỷ niệm ngày yêu nữa cơ."
"Muốn chia tay cũng phải ngủ xong rồi chia, tính cách bốc lửa như thế, ngủ chắc chắn rất sướng!"
"Mày mẹ nó thèm khát đến mức đàn ông cũng muốn ngủ, không thấy ghê tởm à?"
"Nếu thật sự ghê tởm thì Chu Hành đã không hôn người ta nhiều lần như vậy?"
Xen vào câu trả lời là tiếng cười đùa của bạn bè nó.
Chu Hành càng thêm bực bội.
Đá đổ bàn ghế, mắng lớn một tiếng.
"Mẹ nó ghê tởm c.h.ế.t đi được! Nếu không phải không đẩy ra được, tao nhìn còn không muốn nhìn!"
Tôi cau mày: "Chu Hành, trả lời."
"Anh."
Cơn giận của nó giảm đi, giọng điệu vẫn phiền muộn.
"Anh, em thật sự không thể rảnh được, nếu thuận lợi thì tuần này em có thể cưa đổ Tiểu Nguyên rồi, anh dành chút thời gian giúp em ứng phó đi."
"Dụ Thời đơn thuần lắm, gọi một cú điện thoại cũng có thể vui cả ngày, anh cứ tùy tiện gửi một bó hoa là được, không cần gặp mặt đâu."
"Được."
