EM TRAI BẮT CÁ HAI TAY, ĐẨY BẠN TRAI NÓ CHO TÔI

Chương 3

Bạn trai vốn luôn thiếu kiên nhẫn với mình cuối cùng cũng đồng ý hẹn hò.

Lại còn là kỷ niệm ngày yêu đầu tiên.

Dụ Thời rất coi trọng.

Giống như một chú bướm nhỏ, tự trang điểm cho mình thật xinh đẹp.

So với vẻ điềm tĩnh, nội tâm thường ngày, hôm nay cậu ấy thật đáng yêu.

"Chu Hành!"

Thấy tôi, cậu chạy lóc cóc đến.

Vì vội vàng, khuôn mặt trắng nõn nhuốm hai vệt ửng hồng.

Càng thêm xinh đẹp.

"Cảm ơn anh đã dành thời gian đi cùng em."

Tôi tưởng cậu ấy ít nhất sẽ chia sẻ cuộc sống thường nhật.

Không ngờ câu đầu tiên lại là lời cảm ơn.

Rốt cuộc Chu Hành đang làm cái quái gì?

Tôi nhíu mày.

Dụ Thời lại tưởng tôi cảm thấy chán ghét, vội vàng giải thích: "Em biết anh rất bận, nên ăn một bữa cơm là được rồi."

Nói là vậy, nhưng nỗi buồn trong mắt lại sắp tràn ra.

"Tối nay tôi không bận."

Cậu sững sờ.

"Hôm nay là kỷ niệm ngày yêu của chúng ta, tôi nên đi cùng cậu từ ban ngày, vì vậy tối nay là dành cho hai chúng ta."

Tôi dịu dàng bổ sung: "Cậu muốn làm gì cũng được."

Cậu mím môi im lặng.

Chắc đang suy nghĩ tại sao chỉ trong vài ngày "Chu Hành" lại thay đổi tính tình đến vậy.

Một lúc sau, cậu cuối cùng cũng mở lời: "Em muốn đi xem phim sau khi ăn cơm xong, được không?"

Cậu đã nghĩ thông suốt rồi.

"Được."

Theo quy trình hẹn hò phổ biến, sau khi xem phim xong, phần lớn sẽ chọn khách sạn để thuê phòng.

Dụ Thời không có ý định đó, nhưng cũng không định về nhà ngay.

Cậu lắc lắc điện thoại.

Trên đó định vị quán bar mà Chu Hành thường lui tới.

"Chúng ta có thể đến đây không? Em muốn thử loại rượu anh thích nhất."

Giờ này.

Khả năng cao Chu Hành đang ở cùng đám bạn bè xấu đó.

Có lẽ Giang Nguyên cũng ở đó.

Nếu đi, thân phận thật của tôi có thể bị bại lộ.

Nếu không đi, thời gian tôi ở riêng với cậu ấy sẽ kéo dài.

Nhưng dù đi hay không, đều có lợi cho tôi.

Vừa bước vào cửa quán bar, Chu Hành gửi tin nhắn đến.

"Anh, sao anh lại đưa Dụ Thời đến quán bar! Ở đây đủ loại người, nhỡ cậu ấy bị để ý thì sao?"

"Tôi ở bên cạnh cậu ấy."

Tắt điện thoại, tôi không nhìn Chu Hành đang lo lắng bên ngoài đám đông.

Dẫn Dụ Thời thẳng đến phòng riêng.

Nhưng không ngờ, nó đuổi theo.

"Anh, em vẫn không yên tâm, anh đưa cậu ấy về nhà đi."

"Không yên tâm điều gì?"

Chu Hành ấp úng nửa ngày, nghĩ ra một lý do vụng về.

"Dụ Thời tửu lượng không tốt, em sợ cậu ấy say rượu rồi gây rắc rối cho anh."

Tôi cười một tiếng.

Bất cứ ai từng hợp tác với Dụ Thời đều biết cậu ấy tửu lượng rất tốt.

Dù thật sự say, cũng chỉ ngồi yên lặng, không ồn ào, ngoan ngoãn đến mức đáng yêu.

"Anh, công ty anh chắc còn việc, vừa hay em phải đi, tiện đường đưa cậu ấy về."

Nó nhấc chân đi vào.

Giang Nguyên lẳng lặng đi theo phía sau đột nhiên kinh hãi kêu lên.

Ôm chân tỏ vẻ đau đớn.

"Chu Hành, hình như chân em bị trật rồi, không đi được."

"Giang Nguyên? Chu Hành? Sao lại có hai..."

Cùng lúc đó, Dụ Thời bước ra.

Cậu dụi mắt, muốn xác nhận ai mới là thật.

Sợ kế hoạch bại lộ, Chu Hành vội vàng tiến lên.

Bị tôi chặn lại.

"Phân rõ chủ thứ."

Bước chân Chu Hành dừng lại.

Ánh mắt nó d.a.o động giữa hai người.

Cuối cùng chọn Giang Nguyên đang giả vờ bị thương.

"Anh, em đưa Tiểu Nguyên đến bệnh viện trước, lát nữa sẽ quay lại đón Dụ Thời, anh giúp em chăm sóc cậu ấy trước."

Người say rượu quả thật cần được chăm sóc.

Còn về việc đón.

Bạn trai tôi không cần người khác đưa về.

 

back top