"Đưa Tiểu Thời về nhà."
Tôi không thèm để ý đến nó.
Trực tiếp lên xe.
Thấy Dụ Thời đang ngủ ở ghế phụ, biểu cảm của Chu Hành xuất hiện vết rạn nứt.
"Anh, anh lừa em?"
"Lừa em điều gì?"
"Kỳ thị đồng tính, anh căn bản không hề kỳ thị đồng tính đúng không? Nếu không sao vừa nãy lại ôm cậu ấy, nếu không phải em kịp thời quay lại, có phải anh còn định hôn cậu ấy không?"
Tôi nhướng mày, dịch người sang nửa bên, đảm bảo không làm Dụ Thời tỉnh giấc.
"Anh, anh nói thật với em đi, anh rốt cuộc có hôn cậu ấy không? Dụ Thời là đối tượng của em, sao anh có thể hôn cậu ấy, dù là em bảo anh giả làm em, anh cũng không nên hôn cậu ấy chứ."
Chu Hành nói càng lúc càng gấp.
Lại ngại tôi là trưởng bối, bực bội túm tóc mình.
Tôi châm một điếu thuốc, nhàn nhạt phản bác.
"Em nhìn nhầm rồi."
"Em không nhìn nhầm, anh, anh đừng lừa em nữa, bạn em đã chụp được ảnh anh hôn cậu ấy rồi."
Chu Hành lấy điện thoại ra.
Tin nhắn của bạn bè đúng lúc hiện lên: "Chu Hành, tao hình như nhìn nhầm rồi, anh mày không chạm vào."
"..."
Im lặng một lát.
Chu Hành ngượng ngùng tắt màn hình, ánh mắt lung tung nhìn đến chiếc xe.
Để đề phòng.
Tôi lái xe của nó.
Camera hành trình có thể giải thích.
Xác nhận tôi không hôn Dụ Thời xong, nó xấu hổ vô cùng.
"Em xin lỗi anh, em không nên nghi ngờ anh."
Tôi giả vờ độ lượng, sau khi khởi động xe, cố ý lái câu chuyện sang Giang Nguyên.
"Em bỏ cậu ấy một mình ở bệnh viện à?"
"Không." Chu Hành ngẩng đầu khỏi điện thoại: "Em định đưa Dụ Thời về xong sẽ quay lại với cậu ấy."
"Qua đêm?"
"Ừm."
Sợ tôi hiểu lầm, nó bổ sung thêm:
"Anh, anh đừng nghĩ nhiều, em chỉ đơn giản là chăm sóc thôi. Vả lại cậu ấy chưa đồng ý lời tỏ tình của em, em đâu dám làm những chuyện đó."
Tôi nhàn nhạt "ừ" một tiếng.
Xe dừng dưới lầu.
Chu Hành muốn dìu Dụ Thời lên lầu.
Nhưng đúng lúc Giang Nguyên gửi tin nhắn nói gặp ác mộng, rất sợ hãi.
Nó trực tiếp bỏ mặc Dụ Thời, vừa đi vừa nói: "Anh, anh đưa cậu ấy về giúp em đi, em đi với Tiểu Nguyên."
Tôi bế ngang Dụ Thời lên, đút cậu ấy uống hết canh giải rượu mới rời đi.
Lúc đi, cậu ấy kéo vạt áo tôi.
Đôi mắt sáng lấp lánh dưới ánh trăng toàn bộ là hình bóng tôi.
"Anh, sau này anh có thể mang bữa sáng cho em không?"
Tôi cười.
"Đương nhiên có thể."
