Chu Hành trước giờ không để tâm đến chuyện của Dụ Thời.
Lần này chỉ mấy ngày đã biết tôi đưa bữa sáng.
Nó phàn nàn: "Anh, sao anh và Dụ Thời lại thân thiết như vậy? Ngày nào cũng đưa bữa sáng cho cậu ấy, em còn chưa từng đưa."
Tôi nhìn nó một cái: "Tôi đưa không phải là em đưa sao?"
"Lý thì là lý đó, nhưng người xuất hiện trong vòng bạn bè của Dụ Thời đều là anh, bây giờ bạn bè cậu ấy đều cho rằng anh mới là bạn trai cậu ấy."
"Em cũng có thể đưa."
Chu Hành còn muốn nói nữa thì bị tôi một câu nói toạc móng heo.
Nó mở miệng ra.
Do dự không quyết.
"Tiểu Nguyên sẽ để ý, em khó khăn lắm mới khiến cậu ấy tin em và Dụ Thời là bạn bè, nếu bị thấy em đưa bữa sáng cho Dụ Thời, chẳng phải công toi sao?"
Tôi không tiếp lời, yên lặng chờ nó đưa ra quyết định.
"Anh, hay là anh đừng đưa mỗi ngày nữa, chỉ đưa cuối tuần thôi, cuối tuần Tiểu Nguyên không phải đi học, sẽ không gặp."
Sau khi thay đổi thời gian, tôi trực tiếp đến nhà Dụ Thời đón cậu ấy, chờ cậu ấy ăn sáng xong rồi đến trường, cũng không làm chậm trễ nghiên cứu.
Chu Hành biết chuyện, không đến tìm tôi phàn nàn.
Tự mình chạy đi đưa bữa sáng.
Kết quả ngay ngày đầu tiên đã khiến Dụ Thời dị ứng phải nhập viện.
"Em không phải đã nói bị dị ứng sữa bò sao? Tại sao anh vẫn đưa?"
Ốm đau cũng không làm ảnh hưởng đến việc tuôn ra lời trách móc.
Dụ Thời nhíu mày, trông rất giận dữ.
Chu Hành cũng không ngờ Dụ Thời lại trách móc mình, cơn giận bốc lên ngay lập tức.
"Tôi có thể đưa bữa sáng cho cậu đã là đặc cách rồi, cậu còn muốn thế nào nữa?"
"Vậy Giang Nguyên thì sao? Thời gian không ở bên em, anh đều ở bên cậu ta, thậm chí còn ngủ qua đêm với cậu ta."
"Cậu theo dõi tôi?"
Sự phẫn nộ còn mạnh hơn sự tự vấn.
Chu Hành ngay tại chỗ xụ mặt xuống.
"Cậu rốt cuộc muốn tôi nói bao nhiêu lần, tôi không thích người khác can thiệp vào chuyện của tôi! Nếu cậu còn theo dõi tôi, chúng ta chia tay!"
Nó tự cho rằng có thể hù dọa được Dụ Thời.
Nhưng Dụ Thời chưa bao giờ là quả hồng mềm.
Chỉ vì thích nó nên mới không phản bác.
Bây giờ, hình như không còn thích nó nhiều nữa.
"Vậy thì chia tay đi, dù sao anh cũng chưa từng thực sự coi em là người yêu."
Câu trả lời hoàn toàn ngoài dự liệu.
Chu Hành trợn mắt há mồm, lồng n.g.ự.c phập phồng lên xuống, không biết phải phản ứng thế nào.
Dụ Thời cũng không muốn gặp nó nữa, quay lưng đi.
Không khí giằng co vài phút.
Chu Hành chủ động nhượng bộ.
Nhưng nghe vẫn giống như một tên khốn nạn.
"Tiểu Nguyên có việc tìm tôi, tôi lát nữa sẽ quay lại thăm cậu."
Dụ Thời không nói gì.
Mãi đến ngày hôm sau tôi đưa người về nhà, nó mới xuất hiện.
Không phải vì quan tâm Dụ Thời, mà là nghi ngờ mối quan hệ giữa tôi và Dụ Thời.
"Anh, sao anh lại ở đây? Dụ Thời nhắn tin cho anh à? Sao hai người lại có phương thức liên lạc?"
"Đi ngang qua."
Nó nhìn tôi sâu sắc, bán tín bán nghi: "Anh, có phải anh tốt với Dụ Thời quá mức rồi không?"
"Tốt cái gì?"
Tôi hỏi ngược lại, nó suy đi tính lại cũng không tìm được bằng chứng rõ ràng.
Nuốt cục tức vào trong càng làm nó phiền muộn, trực tiếp thu hồi sự sắp xếp giả mạo.
"Anh, sau này anh không cần giả làm em nữa, em sẽ tự mình giải quyết."
"Cưa đổ người rồi?"
"... Chưa."
Tôi nhìn thời gian, đưa ra lời khuyên.
"Chuyện này nếu không xử lý tốt, em sẽ chẳng được lòng bên nào, rốt cuộc có muốn dừng lại không, em nghĩ cho kỹ."
"Hôm nay Dụ Thời phải về trường, em đưa cậu ấy đi?"
Chu Hành cúi đầu, bàn tay buông thõng bên hông nắm rồi lại buông.
Cuối cùng buông ra.
"Anh đưa cậu ấy đi, em nghĩ thêm chút nữa."
Nghĩ cũng chẳng qua là một lần nữa xác nhận bản chất tra nam.
Không có ý nghĩa.
