Y tá vừa nói vừa lấy ra dụng cụ truyền dịch. Khi cô xoay người định đi, góc áo y tá bị người trên giường túm lại. Cô quay đầu nhìn bệnh nhân: “Làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?”
Tần Thượng Nghiêu khẽ mở mắt, giọng nói yếu ớt: “Ai?”
“Cái gì ‘ai’?” Y tá không hiểu hắn hỏi gì.
“Ai đã tới?”
Người trong nhà sẽ không chỉ hỏi một câu rồi bật khóc. Tần Thượng Nghiêu nắm chặt góc áo, muốn hỏi cho rõ: “Người đó trông như thế nào?”
Y tá: “Đại khái cao khoảng mét tám, hơi gầy.”
Cô thấy vẻ mặt bệnh nhân hình như cảm thấy miêu tả của mình chưa đủ, vì thế nói tiếp: “Anh ấy đang khóc, tôi không dám nhìn kỹ mặt mũi anh ấy ra sao nữa.”
Tần Thượng Nghiêu bất chấp kim truyền còn cắm trên tay, hắn vùng dậy tìm điện thoại. Y tá sốt ruột: “Cẩn thận kim! Anh tìm cái gì?”
Hắn mở album ảnh, nhấn vào ảnh Mạc Lan Ngạn: “Là người này không?”
Y tá vừa nhìn: “Đúng, đúng, đúng, chính là... Hình như không... béo bằng.”
“À...” Tần Thượng Nghiêu khẽ ‘À’ một tiếng, hốc mắt lại đỏ hoe.
________________________________________
Ngoài cửa phòng bệnh, Trang Điềm xách theo giỏ trái cây thấy Tần Thượng Nghiêu đã ngồi dậy trên giường: “Chà, anh tỉnh rồi? Nhìn vẫn ổn mà, sao Trạm Canh Gác Nhất lại nói anh sắp chết.”
Tần Thượng Nghiêu liếc cô một cái rồi nằm xuống tiếp tục ngủ, tiếp tục tuyệt thực.
“Này!” Trang Điềm đặt trái cây xuống, kéo một chiếc ghế đặt sát mép giường còn chưa kịp mở miệng, Trạm Canh Gác Nhất hớt hải vào cửa: “Sao rồi? Sao rồi?”
Trang Điềm bắt chước giọng điệu sốt ruột của Trạm Canh Gác Nhất: “Sống rồi, sống rồi!”
Trạm Canh Gác Nhất thò đầu lại gần: “Tần Thượng Nghiêu? Sống không?”
Tần Thượng Nghiêu không thèm để ý hai người này.
Trang Điềm nháy mắt với Trạm Canh Gác Nhất, Trạm Canh Gác Nhất không hiểu. Trang Điềm tức đến mức kéo chiếc ghế khác bên cạnh: “Ngồi!”
Trạm Canh Gác Nhất ngoan ngoãn ngồi xuống. Hắn lại lo lắng nhìn Tần Thượng Nghiêu, mới có bấy lâu mà đã gầy đi một vòng: “Cậu có phải lại thất tình?”
Người có thể khiến Tần Thượng Nghiêu tự hành hạ mình như vậy chỉ có một người.
Tần Thượng Nghiêu không phản ứng, Trang Điềm liền tiếp lời Trạm Canh Gác Nhất: “Không thất tình thì làm gì tự hành hạ mình như vậy.”
Cô y tá cúi đầu nhìn người tội nghiệp trên giường, hình như đột nhiên hiểu ra vì sao bệnh nhân vừa rồi lại ngồi dậy. Cô nói: “Không thất tình đâu, người đó vừa rồi còn đến thăm anh ta.”
Vừa nghe lời này, ngón tay đang nắm chặt quần áo của Tần Thượng Nghiêu từ từ buông lỏng.
“Đã đến?” Trang Điềm khó hiểu xác nhận với y tá: “Mạc Lan Ngạn đã tới đây? Không thể nào, nơi này cách Nam Thành còn rất xa mà.”
Y tá cười cười, rời đi.
Trạm Canh Gác Nhất chọc chọc Tần Thượng Nghiêu: “Thật sự đã tới à?”
Tần Thượng Nghiêu nhắm hai mắt không đáp lời. Hắn không nhìn thấy Mạc Lan Ngạn, không biết có phải thật sự đã tới hay không.
Trang Điềm lắc đầu phân tích: “Tôi thấy không khả thi lắm, chia tay rồi đến bệnh viện thăm bạn trai cũ làm gì.”
Trạm Canh Gác Nhất phản bác: “Chia tay vì sao không thể đến bệnh viện thăm bạn trai cũ?”
Trang Điềm thẳng thừng: “Đến xem hắn có c.h.ế.t thật không sao?”
Trạm Canh Gác Nhất mở miệng muốn cãi, nhưng... lại thôi...
Muốn đổi lại hắn nghe nói bạn trai cũ ở bệnh viện, cũng phải nhảy dựng lên đi xem c.h.ế.t có thật không!
Trạm Canh Gác Nhất tiếp tục chọc chọc chăn Tần Thượng Nghiêu: “Thật sự chia tay? Vì sao? Cậu nói ra, chúng tôi phân tích cho cậu?”
Trang Điềm gạt tay hắn: “Có gì hay mà phân tích. Tần Thượng Nghiêu tôi nói cho anh biết, anh cứ đói c.h.ế.t như vậy cậu ta cũng sẽ không quay đầu nhìn anh một cái, giả vờ đáng thương vô dụng. Nếu muốn đối phương quay lại, chỉ có một cách duy nhất.”
Cô nói xong, dừng lại.
Trạm Canh Gác Nhất dựng tai lên chờ đợi, Trang Điềm nhất quyết không nói.
“Cậu mau nói tiếp đi!” Trạm Canh Gác Nhất tá hỏa.
Trang Điềm làm mặt xấu với hắn: “Thôi, không nói.”
Trạm Canh Gác Nhất liếc Tần Thượng Nghiêu, Trang Điềm thở dài: “Không còn sớm, chúng ta về đi.”
Trạm Canh Gác Nhất ngây người: “Cứ thế về?”
Trang Điềm tiếp tục làm mặt xấu, ngũ quan gần như co lại vào nhau, bên tai mới truyền đến giọng nói yếu ớt của Tần Thượng Nghiêu: “Cách làm cậu ấy quay lại là gì?”
Hai người đang định ra cửa dừng lại động tác. Trang Điềm nháy mắt với Trạm Canh Gác Nhất, thấy chưa, cá đã cắn câu.
Trang Điềm lại kéo Trạm Canh Gác Nhất kéo ghế nhỏ ngồi xuống: “Trạm Canh Gác Nhất, cậu nói, sợ nhất thấy người yêu cũ làm gì?”
Trạm Canh Gác Nhất: “Có người yêu mới? Ai da!”
Trang Điềm không khách khí đánh vào đầu hắn một cái, diễn viên phụ ngu ngốc như vậy, còn nói chuyện gì nữa.
Trang Điềm sửa lại: “Sợ nhất thấy người yêu cũ phát tài!”
Tần Thượng Nghiêu buồn bã không lên tiếng, trong lòng tính toán: Là như vậy sao? Mạc Lan Ngạn là người thích tiền sao?
Thấy hắn không d.a.o động, Trang Điềm nói: “Tần Thượng Nghiêu tôi nói cho anh biết, chỉ cần anh có tiền, lúc thấy hắn khó chịu thì cứ hành hạ đến c.h.ế.t cũng được!”
Trạm Canh Gác Nhất: “…………”
Hai người họ quả nhiên là thanh mai trúc mã, đến cả ý nghĩ không đạt được cũng giống nhau. Lúc trước Tần Thượng Nghiêu chính là nghĩ như vậy.
Trạm Canh Gác Nhất đứng dậy đi về phía cửa sổ. Hắn sợ Trang Điềm lỡ nói ra điều gì không nên nghe, hắn sẽ thành đồng phạm.
Căn phòng bệnh này đối diện cổng lớn bệnh viện. Tầm nhìn rất thoáng. Bên trong cổng còn có một vòng xoay lớn cho ô tô quay đầu qua lại. Bên trong vòng xoay có rất nhiều ghế đá cho người nghỉ ngơi.
“Kia không phải chú nhỏ Tần Châu sao...” Trạm Canh Gác Nhất nhận ra Tần Châu: “Người bên cạnh là ai vậy?”
Hắn thấy quen mắt nhưng nghĩ không ra từng gặp ở đâu.
Tần Thượng Nghiêu vừa nghe lập tức lại ngồi dậy từ trên giường, lúc xuống giường còn loạng choạng một chút.
“Này!” Trang Điềm lập tức cầm túi nước muối đi theo đến bên cửa sổ.
Dưới lầu, Tần Châu và Mạc Lan Ngạn ngồi sóng vai.
“Cậu đã tiều tụy đến mức này, còn lái xe lâu như vậy đến gặp hắn, là không cam lòng?”
Mạc Lan Ngạn cúi đầu không nói.
Tần Châu khẽ thở dài: “Ba tôi có đi tìm cậu?”
Mạc Lan Ngạn ngẩng đầu nhìn xa xăm, vẻ mặt cười khổ: “Tần Châu, tôi một chút cũng không sợ ba anh tìm tôi. Vấn đề nằm ở chúng ta, là tôi đã quên, hắn là Enigma, còn tôi, gần như là Beta.”
Cho dù cảm nhận được một chút kỳ Dễ Cảm của Tần Thượng Nghiêu, cậu cũng không có Pheromone trấn an để cho hắn.
“Hắn trong kỳ Dễ Cảm, tôi căn bản không thể giúp gì. Đây mới là khởi đầu, về sau thì sao?”
Tần Châu: “Cậu có nói chuyện với hắn về chuyện này chưa?”
Mạc Lan Ngạn lắc đầu: “Nói thế nào? Hắn trong kỳ Dễ Cảm, lại giấu tôi. Cánh tay bị bầm tím vì thuốc ức chế, hắn hiểu, tôi cũng hiểu.”
Tần Châu trầm mặc rất lâu. Đây là ván cờ không có lời giải. Hắn xoay người nhẹ nhàng ôm lấy Mạc Lan Ngạn gần như tan vỡ: “Vậy quên đi. Tôi thay thằng nhóc trêu chọc hồn cậu xin lỗi.”
Mạc Lan Ngạn cười nhẹ, khó coi hơn cả khóc: “Là tôi trêu chọc hắn, là kiếp nạn của tôi.”
________________________________________
Tần Thượng Nghiêu sớm đã từ phòng bệnh xuống lầu, trốn xa ở góc mái hiên tầng một. Có tiền căn bản không thể làm Mạc Lan Ngạn quay đầu lại. Tình yêu của cậu vẫn luôn dành cho Tần Châu.
Cho nên mình giả bệnh yếu ớt, cũng sẽ không đổi lấy sự mềm lòng quay lại của cậu ấy...
Trạm Canh Gác Nhất và Trang Điềm chậm rãi đi tới. Trạm Canh Gác Nhất: “Tần Thượng Nghiêu?”
“Đưa tôi về nhà đi.”
Chỉ là một cái ôm thời thơ ấu mà thôi, nhớ nhung lâu như vậy cũng nên kết thúc. Hắn quyết tâm, buông tha Mạc Lan Ngạn.
________________________________________
Thời gian vô tình trôi qua ba tháng. Tần Thượng Nghiêu một lần nữa trở lại tập đoàn Tần Tư. Một chồng tài liệu che khuất cả người hắn.
Không khí văn phòng căng thẳng đến nghẹt thở. Cả đám người cắn chặt răng, sợ mắc một sai sót nhỏ nào.
Trợ lý Dư Khoa mỗi ngày nơm nớp lo sợ. Ý định từ chức luôn xuất hiện trong đầu, nhưng lại tự nhủ: Tiền nhiều! Tiền nhiều!!
Hôm nay, Tổng giám đốc Hàn Văn của tập đoàn Hàn Thị mang theo trợ lý, dưới sự dẫn dắt của Dư Khoa bước vào phòng họp.
Hàn Văn khiêm tốn: “Phiền Dư Trợ lý!”
Dư Khoa lễ phép: “Đó là điều hiển nhiên. Tôi đi thông báo Tần Tổng ngay.”
Tập đoàn Hàn Thị bị chia năm xẻ bảy, mọi người đều tìm kiếm lợi ích cho mình. Lão chủ tịch Hàn Hãn nói tuổi đã cao, không quản việc công ty, thật ra cũng là không quản nổi.
Hàn Văn muốn bán đi cổ phần tập đoàn Hàn Thị đang nắm giữ để thoát ra và thành lập tập đoàn mới, nhưng hắn sợ những người khác sẽ mượn cơ hội gây khó dễ. Cho nên trước khi tập đoàn mới thành lập ổn định, hắn cần một đối tác mạnh mẽ.
Tần Thượng Nghiêu bước vào. Trợ lý Hàn Văn hơi cúi người chào hắn, sau đó bước ra phòng họp.
Dư Khoa và trợ lý Hàn Văn đứng mỗi người một bên cửa. Dư Khoa cảm thấy ngại với người đồng nghiệp, khẽ giọng hỏi: “Muốn đi ngồi một chút không?”
Đối phương lắc đầu, có thể thấy ý nghĩ giống mình, sợ bên trong lỡ có việc gọi mình thì sao.
Đối diện do dự một phút sau, lặng lẽ lấy một tấm danh thiếp đưa qua.
Dư Khoa nhận lấy danh thiếp. Danh thiếp in Tập đoàn Hàn Thị, nhưng chỉ viết Trợ lý: Lam Đường, không có chức danh.
Hắn không bóc mẽ, cũng lấy danh thiếp đưa lại. Tập đoàn Tần Tư, Trợ lý Tổng Giám Đốc: Dư Khoa.
Lam Đường chỉ nhìn chức danh Trợ lý Tổng Giám Đốc một cái. Hắn biết, về sau hắn sẽ có.
Hai người lại tiếp tục trầm mặc. Bên trong nói chuyện suốt một giờ. Hàn Văn rời đi, Dư Khoa đi theo Tần Thượng Nghiêu vào văn phòng: “Tần Tổng, bên phía Hàn Tổng có yêu cầu tôi xử lý gì không?”
Tần Thượng Nghiêu lắc đầu: “Tạm thời không có.”
Dư Khoa đại khái biết Hàn Văn họ đến nói chuyện gì: “Không thỏa thuận xong?”
Tần Thượng Nghiêu ngẩng đầu kiên nhẫn giải thích cho Dư Khoa: “Hắn muốn xây dựng đế chế của mình. Cho tôi chỉ là giấy trắng mực đen, tôi muốn thấy là thực lực. Cuộc đàm phán thành công một nửa. Phần còn lại, xem hắn có thể mang đi bao nhiêu từ Hàn Thị. Thấp hơn 35% tổng cổ phần, hợp tác trở thành vô ích. Ngược lại, tôi sẽ giúp hắn một tay.”
Dư Khoa cảm thấy Tần Thượng Nghiêu suy tính chu toàn hơn mình: “Vậy Tần Tổng còn chuyện gì cần tôi làm không? Nếu không, tôi trước hết đi làm việc.”
“Dự án hợp tác nói trước một thời gian có tiến triển không?”
“Đúng vậy. Các phòng ban đều đang giám sát và đẩy mạnh. Còn có rất nhiều công ty muốn nộp đơn hợp tác, chờ tôi sắp xếp xong ngày mai thì đưa đến chỗ ngài.”
Tần Thượng Nghiêu khẽ gật đầu, Dư Khoa liền đi ra ngoài.
